Chương 2927: Đấu giá khép lại

Con Đường Bá Chủ

Akay Hau 10-11-2024 17:48:45

Nghe đến vật phẩm cuối cùng, toàn trường đang có chút huyên náo cũng trở nên yên tĩnh trở lại, ánh mắt vừa rồi còn tiếc nuối đã chuyển sang chờ mong. Tuy rằng việc để mất Tự Nhiên Thần Nhũ vào tay Vạn Xà Cốc Chủ khiến chư vị Thần Đạo Hậu Kỳ không cam tâm, nhưng ngay cả Tự Nhiên Thần Nhũ cũng không phải vật phẩm áp trục trong buổi đấu giá, chứng tỏ thứ sắp được lấy ra khả năng sẽ vượt qua cả Tự Nhiên Thần Nhũ. Bởi vì thông thường tại các buổi đấu giá, vật phẩm quý trọng nhất thường được lưu lại đến cuối cùng. Trong lúc nhất thời, đám đông âm thầm mong đợi... không biết Yêu Mị Uyển sẽ lấy ra thứ gì đây. Mà không để tất cả đợi lâu, Yêu Mị Uyển bỗng nhiên lấy ra một chiếc hộp gỗ khá to nhìn hơi cũ kỹ, có kích thước dài hơn ba mét... Ánh mắt Lạc Nam, lão quốc chủ của Loạn Đạo Thần Quốc bỗng nhiên co lại cùng thời điểm. Bởi vì bọn hắn từ hộp gỗ cảm giác được Loạn Đạo Kiếm Khí luân chuyển xung quanh, tuy rằng đã tồn đọng rất lâu dẫn đến phai nhợt khá nhiều nhưng đây chắc chắn là Loạn Đạo Kiếm Khí do Loạn Phàm lưu lại, không thể nào giả được. Lạc Nam tu luyện Loạn Đạo Kiếm Quyết, lão quốc chủ cũng tu luyện hàng nhái là Loạn Đạo Thần Công... vì vậy hai người ngay lập tức có thể khẳng định được điều đó. Hộp gỗ đó là gì? Vì sao lưu lại quy tắc của Loạn Phàm? Lão quốc chủ vô thức ngồi thẳng lưng. Tất cả khách nhân đều nhìn chăm chú, bọn hắn cũng đã phần nào nhận ra sự bất phàm từ hộp gỗ. "Lại là một đồ vật có liên quan đến Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần – Loạn Phàm." Yêu Mị Uyển ung dung giới thiệu: "Danh tiếng của Loạn Phàm vào thời đại thượng cổ là rất lớn... đáng chú ý chính là bên cạnh y còn có hai vị Kiếm Thị trung thành, các nàng cũng là Kiếm Tu lợi hại trong thiên hạ." "Trước khi rời đi, Loạn Phàm từng lưu lại một chiếc hộp gỗ bí ẩn cho một trong hai vị Kiếm Thị của mình bảo quản." "Chính là hộp gỗ trong tay của ta." Toàn trường giật mình, không nghĩ đến Loạn Phàm còn lưu lại đồ vật trước khi chết, mà thứ có thể được hắn ưu ái lưu giữ cẩn thận như vậy chắc chắn không hề tầm thường chút nào. "Không biết hộp gỗ có công dụng gì?" Lão quốc chủ gấp gáp hỏi, ánh mắt trở nên nóng bỏng. Đã lỡ mất bức hoạ Đao Kiếm Thần Đấu, ông ta không muốn bỏ qua chiếc hộp gỗ này. "Nhìn qua nó giống như một hộp gỗ thông thường, nhưng rất ít người biết nó thật ra là hộp đựng kiếm." Yêu Mị Uyển cười bí hiểm. "Hộp đựng kiếm?" Mọi người sửng sốt, quả thật kích thước bên ngoài của chiếc hộp khá phù hợp với những thanh kiếm. Lạc Nam âm thầm suy tư, thông thường mọi tu sĩ đều lưu giữ vũ khí hoặc pháp bảo của mình trong Nhẫn Trữ Vật, cẩn thận hơn thì lưu giữ trong chính đan điền, rất ít người sử dụng hộp đựng kiếm như Loạn Phàm, trừ khi nó còn có công năng đặc biệt. Quả nhiên chỉ nghe Yêu Mị Uyển tiếp tục giải thích: "Hộp đựng kiếm này rất thần kỳ, cũng không biết Loạn Phàm từ đâu luyện chế ra được... nhưng khi đặt kiếm vào trong hộp, theo thời gian đẳng cấp của những thanh kiếm sẽ tự động đề thăng mà không cần luyện khí sư thăng cấp." "Từ Đạo Binh, Đại Đạo Binh, Thiên Đạo Binh... lên cả Thần Binh Cực Phẩm là chuyện bình thường." "Hít!" Toàn trường hít một ngụm khí lạnh, cái hộp này nghịch thiên như vậy? Ai cũng biết để thăng cấp Đạo Binh cần phải tốn nhiều công sức và tài sản, từ việc thu thập nguyên liệu cho đến tìm được Luyện Khí Sư có tay nghề cao... chấp nhận tỷ lệ thất bại trong quá trình thăng cấp. Ấy thế mà chỉ cần đặt kiếm vào trong hộp, nó sẽ tự thăng cấp? "Các vị nhìn xem là biết." Yêu Mị Uyển lấy ra một thanh kiếm Cửu Tinh Thánh Cấp mở hộp đặt vào. Vù vù vù... Đám đông cảm giác được Nguyên Khí đang tụ hội, bị hộp đựng kiếm hút vào bên trong. Chậm rãi chờ đợi ước chừng mười phút sau, nàng mở hộp lấy kiếm ra... thình lình thanh kiếm vừa rồi đã toả ra khí tức Chí Tôn Cấp, trở thành một thanh binh khí cấp Chí Tôn hàng thật giá thật. "Quả thật là như vậy a..." Tất cả thán phục không ngớt, không hổ danh là đồ vật do Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần lưu lại, quá mức lợi hại a. Đương nhiên ai cũng hiểu việc tự động thăng cấp lên Thần Binh chắc chắn sẽ tốn nhiều thời gian hơn từ Thánh Cấp lên Chí Tôn Cấp... nhưng dù là vậy thì giá trị của hộp đựng kiếm cũng không thể đo lường a. "Năm xưa có một Kiếm Thị của Loạn Phàm luôn thay thế chủ nhân mang theo hộp kiếm bên người, ở trong đó cất chứa các thanh kiếm của Loạn Phàm." Yêu Mị Uyển lại thánh thót nói: "Nhưng khi Loạn Phàm rời đi bí ẩn, hắn đã mang tất cả những thanh kiếm đi cùng với mình, chỉ lưu lại hộp đựng kiếm cho vị Kiếm Thị kia làm kỉ vật... trải qua tuế nguyệt thăng trầm, hộp kiếm đã xuất hiện ở đây." "Đáng nói ở chỗ, bởi vì thời gian dài chứa đựng những thanh kiếm của Loạn Phàm, hộp kiếm này còn tồn đọng Loạn Đạo Kiếm Khí, rất thích hợp để chư vị Kiếm Tu lĩnh ngộ." Toàn trường gật mạnh đầu đồng ý lời nói của nàng, so với bức hoạ Đao Kiếm Thần Đấu... cái hộp đựng kiếm này còn bất phàm hơn, tuy rằng không thể cảm ngộ được Đao Ý của Khinh Thế Đao Thần nhưng thay vào đó là khả năng thăng cấp của những thanh kiếm. "Giá khởi điểm của hộp đựng kiếm là 7000 vạn Đạo Xu, mời các vị." Yêu Mị Uyển tủm tỉm. "20000 vạn!" Lão quốc chủ hùng hổ gào lên. "Moá nó." Lạc Nam thấy cảnh này thầm mắng một tiếng, hiển nhiên lão già này muốn liều mạng tranh đoạt hộp kiếm, ý đồ hết sức rõ ràng. Vừa rồi khi cạnh tranh Tự Nhiên Thần Nhũ, lão quốc chủ đã cho thấy ông ta còn hơn 50000 vạn Đạo Xu. Trong khi Lạc Nam vốn liếng 55000 vạn Đạo Xu sau mấy lần đấu giá thì chẳng còn lại bao nhiêu cả... cạnh tranh cái rắm a. Nếu để hộp đựng kiếm rơi vào tay Loạn Đạo Thần Quốc thì phiền toái, có trời mới biết liệu Loạn Hoàng Vũ có nhờ vậy mà ngộ ra được Loạn Đạo Kiếm Quyết hay không... "Có cách nào lấy hộp đựng kiếm cho ta không?" Lạc Nam truyền âm cho Yêu Mị Uyển. "Nằm mơ!" Yêu Mị Uyển hừ lạnh đáp lại: "Làm không cẩn thận, thân phận của ta bị Đạo Yêu Thần Cung phát hiện lại hỏng hết đại sự." Lạc Nam nhíu chặt chân mày, cái hộp đựng kiếm kia thật sự khá quan trọng đối với hắn. Thứ nhất, hắn có thể thông qua hộp đựng kiếm nâng cấp hàng vạn thanh Phi Kiếm của mình, chúng nó đã sớm không thể theo kịp tốc độ phát triển của hắn, dẫn đến những chiêu thức như Vạn Kiếm Quy Tông hay Diệt Thần Kiếm Trận đều không còn mạnh mẽ... Thứ hai, từ hộp đựng kiếm có thể điều tra tung tích của vị Kiếm Thị thứ hai, đây là điều mà Loạn Ninh Lam vẫn đang làm nhưng chưa có manh mối... Mà trong lúc Lạc Nam nghĩ cách đoạt hộp đựng kiếm, cái giá của nó đã được nâng lên vượt quá 50000 vạn Đạo Xu, hơn nữa còn đang tiếp tục tăng lên, hoàn toàn nằm ngoài tầm tay của hắn dù đã được Phương Du bù 9000 vạn Đạo Xu trước đó... "Bích Tiêu, có thể cho ta vay một ít Đạo Xu hay không?" Lạc Nam cầu chi viện. "Có thứ gì mang ra trao đổi không?" Bích Tiêu ung dung hỏi. "Có Như Ý Hồ Lô, nàng thích lực lượng nào?" Lạc Nam nói: "Ngoại trừ Bá Khí Hồ Lô ra, muốn loại nào khác cũng được." Hắn rất e ngại Giới Linh sẽ tiếp tục muốn xử lý mình nếu cứ vô tội vạ sản xuất Bá Khí Hồ Lô chứ cũng chẳng tiếc rẻ với Bích Tiêu làm gì. "Như Ý Hồ Lô tạm thời không cần, bất quá có thể cho ngươi vay tạm 50000 vạn Đạo Xu." Bích Tiêu đáp ứng, nhưng lại nghiêm nghị nói: "Ta vơ vét gần sạch Đạo Xu của Phá Đạo Hội giao cho ngươi rồi, phải mau chóng nghĩ cách bổ sung trở lại." "Đương nhiên rồi, ta sẽ cố gắng hoàn trả càng nhanh càng tốt." Lạc Nam mừng rỡ, lập tức mạnh miệng ra giá: "60000 vạn Đạo Xu!" "Khốn kiếp!" Lão quốc chủ xém chút thổ huyết, lại một lần nữa đồ tốt vượt qua khả năng của lão. Nghĩ đến đây, lão hướng mắt nhìn Hiên Viên Quốc Chủ truyền âm: "Hiên Viên, ngươi cho lão phu mượn 30000 vạn Đạo Xu được không? Loạn Đạo Thần Quốc sẽ nhanh chóng xoay sở trả lại." Đáng tiếc Hiên Viên Quốc Chủ lúc này lại giả điếc không nghe, ngồi trên thạch toạ nhắm mắt dưỡng thần. Nói đùa sao? Cho lão già ngươi mượn Đạo Xu mua hộp kiếm để Loạn Đạo Thần Quốc mạnh hơn, càng áp chế Hiên Viên Thần Quốc của trẫm à? Nằm mơ đi! "Đáng hận a..." Thấy biểu hiện giả ngu của Hiên Viên Quốc Chủ, lão quốc chủ nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung tợn nhưng lại không thể bạo tẩu. Mà ánh mắt của không ít cường giả đã bắt đầu chú ý đến Lạc Nam, âm thầm suy đoán thân phận của hắn. Phải biết rằng trước đó kẻ này đã đấu giá thắng mấy loại vật phẩm rồi, hiện tại lại còn có thể bỏ ra số lượng Đạo Xu nhiều đến như vậy, chứng tỏ lai lịch và bối cảnh của hắn rất kinh khủng. Lại tranh đoạt thêm vài lượt, rốt cuộc Lạc Nam thành công dùng 69690 vạn Đạo Xu lấy được hộp đựng kiếm. Hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, đây gần như là cái giá cuối cùng mà hắn có thể đưa ra sau khi đã vay nợ 50000 vạn. Có chút áy náy nắm tay Ngân Trinh nói: "Vốn định tìm chút lễ vật cho nàng, chỉ là buổi đấu giá lần này chưa thấy thứ nào phù hợp, mà ta cũng không còn vốn." "Công tử đừng nói thế, được chia sẽ truyền thừa của Yểm Thiếu đã là quá đủ với ta rồi." Ngân Trinh lắc đầu đáp. Nàng còn chưa thể giúp được gì quá nhiều cho hắn... người áy náy nên là nàng mới đúng. "Chúc mừng đạo hữu." Yêu Mị Uyển đích thân giao hộp đựng kiếm cho Lạc Nam, hắn dù tiếc đứt ruột nhưng cũng phải trả lại số Đạo Xu khổng lồ. "Sau buổi đấu giá hẹn gặp Nhị Lang Quân tại khách điếm lân cận." Nàng bí mật truyền âm. "Không gặp không về." Lạc Nam cười hắc hắc đáp ứng. Yêu Mị Uyển một lần nữa bay trở về sân khấu, chắp tay cao giọng nói: "Buổi đấu giá lần này của chính thức khép lại, bổn trưởng lão thay mặt Đạo Yêu Thần Cung đa tạ chư vị đã nhiệt tình tham dự, kế tiếp mời các vị tự nhiên." "Đa tạ Đạo Yêu Thần Cung cho chúng ta mở mang tầm mắt, buổi đấu giá lần này rất đặc sắc." Đám đông khách khí hồi đáp, bất quá trong lòng mỗi người đều đang theo đuổi suy nghĩ riêng. Ngự Long Công Chúa hăng hái rời đi, còn sai thuộc hạ đem việc Loạn Tinh Thạch đã rơi vào tay mình lan truyền rộng rãi để thu hút Lạc Nam tìm đến gây sự. Vạn Xà Cốc Chủ quyết định ở tại Đạo Yêu Thần Cung đến khi nào luyện hoá sạch sẽ Tự Nhiên Thần Nhũ, cảm ngộ được Thần Đạo Quy Tắc Viên Mãn rồi mới rời khỏi. Một số cường giả có thu hoạch trong buổi đấu giá, lại tự tin vào thực lực của bản thân cũng nghênh ngang rời đi, lúc này có một số người âm thầm bám theo bọn hắn, tìm cơ hội cướp đoạt. Loạn Đạo Lão Quốc Chủ và không ít kẻ tham lam lại âm thầm chú ý nhất cử nhất động của Lạc Nam, muốn chờ hắn rời khỏi địa bàn của Đạo Yêu Thần Cung là lập tức động thủ ra tay cướp đoạt. Hiển nhiên biểu hiện giàu chảy mỡ của Lạc Nam ở buổi đấu giá khiến bọn hắn xem hắn là con mồi, bất kể lai lịch của hắn như thế nào đi chăng nữa. Dù cho bối cảnh của ngươi thông thiên, chúng ta ở nơi này nhiều Thần Đạo Cảnh như vậy chẳng lẽ sợ à? Lạc Nam thấy cảnh này âm thầm cười lạnh, ta không săn các ngươi thì thôi, còn dám định săn ta? Lão tử vừa phải thiếu ân tình của Yêu Mị Uyển, vừa phải vay nợ cô em vợ Bích Tiêu, vơ vét sạch sẽ tài sản mới mua được vài thứ cần thiết... các ngươi lại muốn ra tay cướp đoạt? Thật sự không biết chữ chết viết như thế nào. Mặc kệ ánh mắt của cả đám như sói đói rình mồi, Lạc Nam rời khỏi Đạo Yêu Thần Cung. Ánh mắt lão quốc chủ và một đám cường giả sáng lên, cơ hội tới... Bất quá rất nhanh bọn hắn lại trở nên thất vọng. Bởi vì con mồi không triệt để rời đi như bọn hắn tưởng tượng, mà lựa chọn một khách điếm tại địa bàn của Đạo Yêu Thần Cung nghỉ lại. Khách điếm này chính là thuộc quyền quản lý của Đạo Yêu Thần Cung, ở đây có quyền bảo vệ khách nhân nghỉ lại, tuyệt đối không thể làm càn. "Hừ, lão phu sẽ canh giữ bên ngoài khách điếm, để xem ngươi trốn bằng cách nào." Lão quốc chủ cười lạnh, đồng thời còn đem tin tức truyền về cho Loạn Hoàng Vũ chi viện khi cần thiết. Mà có cùng suy nghĩ với hắn, gần mười vị Thần Đạo Cảnh cũng lặng lẽ chờ đợi, Thần Thức còn thẩm thấu giăng kín như thiên la địa võng bên ngoài khách điếm, dù con ruồi từ trong đó bay ra cũng đừng mơ thoát khỏi cảm ứng của bọn hắn... Bọn hắn không tin mục tiêu có thể trốn bên trong cả đời. "Một đám chuột nhắt." Cùng Ngân Trinh tiến vào trong phòng, Lạc Nam nở nụ cười trêu tức. Nếu là trước đây, đối mặt với cục diện bị nhiều cường giả dòm ngó và bao quanh như vậy hắn sẽ rất khó khăn. Nhưng hiện tại hắn đã có Minh Hà, với khả năng đặc biệt của nàng muốn rời đi lúc nào mà chẳng được? Đây chính là giá trị của Minh Hà, Hải Thần Đảo thật sự ngu xuẩn khi để mất nàng vào tay Phá Đạo Hội. Hắn tạm thời ở lại khách điếm này mà chưa rời đi là vì chờ gặp Yêu Mị Uyển và Yểm Ma Đại Trưởng Lão đến mà thôi... Kịch hay chỉ vừa bắt đầu, không thể để kết thúc đơn giản như thế được... ...