Nam Thiên Tố vụng trộm liếc xem phản ứng của Lạc Nam, phát hiện ra hắn đang giữ im lặng, biểu lộ trên khuôn mặt cực kỳ phức tạp...
Có chút không cam lòng, có chút thương tiếc, có chút tự trách, có chút oán giận... càng nhiều hơn là nhẹ nhõm như đã tháo bỏ một thứ gì đó luôn nặng trĩu trong lòng.
Thấy hắn không nói lời nào, Thập Khánh Huyên lại chủ động hỏi:
"Thứ đó rốt cuộc là gì? Vậy mà có thể khiến Cửu Cảnh Chí Tôn như ngươi phải điêu đứng? là ai đứng sau tất cả?"
"Ta làm sao biết?" Huyết Yêu Cơ trừng mắt nhìn:
"Đó chắc chắn là thủ đoạn của kẻ mạnh hơn ta, nó cực kỳ hư vô mờ mịt ký sinh trong cơ thể, trừ số ít người có trực giác thật sự nhạy bén phát giác được sự tồn tại của nó, đại đa số đều không thể nào phát hiện."
"Giống như Chiêu Dương và Hàn Lệ, hai nàng cũng đều là nhân vật yêu nghiệt trong cảnh giới Chí Tôn... nhưng lại chưa từng phát giác được bản thân mình cũng bị ký sinh, ngược lại ta có thể đánh hơi được tình huống của hai nàng..."
"Kiếm Vô Uyên cũng giống như ta, nàng phát giác được bản thân bị vật kia ký sinh, cũng cảm nhận được tình huống của ta giống như nàng nên đã ra tay hỗ trợ..."
Thập Khánh Huyên hơi nhíu chân mày, lạnh lùng hừ một tiếng: "Vậy xem ra năm đó ngươi tham lam Vĩnh Hằng Cổ Thể của ta để trở nên mạnh hơn, cũng là vì nôn nóng muốn có được thực lực để hoá giải thứ đó?"
"Lão nương thích thì ra tay thôi..." Huyết Yêu Cơ bá đạo hồi đáp, thực ra đáp án lại đúng như Thập Khánh Huyên vừa nói.
Thập Khánh Huyên đã sớm quen với tính cách của nữ nhân này nên cũng không giận dữ như Huyết Hàn Lệ, ngược lại bắt đầu trầm tư:
"Ngươi đã nghiên cứu thứ đó nhiều năm, không biết phát hiện manh mối gì hay không?"
"Nó nguy hiểm vượt xa các ngươi tưởng tượng, trưởng thành theo từng giai đoạn." Huyết Yêu Cơ trịnh trọng đáp:
"Đầu tiên nó chỉ bám vào nhục thân, giai đoạn này nếu như phát hiện kịp thời và đem nhục thân đánh nát, sẽ thành công thoát khỏi sự đeo bám của nó, tình huống giống như Huyết Hàn Lệ vậy."
"Giai đoạn kế tiếp là ký sinh vào linh hồn và tiềm thức, lúc này ngoại trừ sở hữu một tia quy tắc, ngươi vĩnh viễn không thể nào thoát được."
"Giai đoạn cuối cùng là thu lưới, một khi kẻ bố trí vật ký sinh động ý niệm... những người như ta sẽ lập tức trở thành nô lệ, bị đối phương hoàn toàn khống chế, ngay cả tu vi, lực lượng trên mọi phương diện đều sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho chủ nhân hấp thu."
"Hít..." Mấy người hít một ngụm khí lạnh, tưởng tượng cảnh kẻ kia hút sạch Huyết Yêu Cơ mà cảm thấy rùng mình, quá mức khủng bố.
"Ta nghiên cứu tìm hiểu nó nhiều năm nên hiểu được phần nào nguyên lý của nó, gần nhất dựa vào Sơ Đạo Quyết thành công chế ra một thủ thuật khống chế tương tự tên là Huyết Nô Ấn, tuy rằng kém xa thứ kia nhưng cũng không tệ lắm." Huyết Yêu Cơ nở nụ cười đắc ý.
Không thể không nói thiên phú của Huyết Yêu Cơ quá mức lợi hại, ngộ tính cao đến mức giận sôi, có thể tự sáng chế ra Tinh Huyết Hiển Thú ăn theo Cửu Yêu Quy Nhất Thể, lại có thể sáng tạo ra Huyết Nô Ấn dựa vào nghiên cứu đồ vật ký sinh thông qua Sơ Đạo Quyết.
Nhân vật như vậy nhưng vẫn không thể tự ngộ ra một tia quy tắc, phải cần đến Kiếm Vô Uyên hỗ trợ loại bỏ vật ký sinh phiền toái.
Mà Kiếm Vô Uyên trước đây xếp hạng trên Chí Tôn Bảng còn thấp hơn nhiều so với Huyết Yêu Cơ, có thể tưởng tượng để lĩnh ngộ được một kiếm kia là khó khăn như thế nào, phải trả giá nhiều như thế nào.
"Các ngươi có nghĩ đến nếu toàn bộ thiên hạ không chỉ ít ỏi vài người bị ký sinh, ngược lại số lượng lên đến hàng nghìn, hàng vạn sẽ là kinh khủng thế nào không?" Huyết Yêu Cơ chậc lưỡi:
"Cũng không phải ai cũng may mắn như ta và Chiêu Dương, thành công loại bỏ nó."
"Đây là một bố cục và âm mưu nguy hiểm còn hơn cả lòng đất Sinh Tử Thiên Điện."
"Sư phụ, ta không trách ngươi..." Huyết Chiêu Dương thăm thẳm mở ra đôi mắt đỏ hồng, thì ra Bất Tử Dịch Thuỷ đã giúp nàng tỉnh lại từ lâu, nghe được tất cả mọi chuyện, biết rằng mình bị Huyết Yêu Cơ bắt cóc.
"Nha đầu ngốc, ta sẽ không ngăn ngươi nhận lại phụ mẫu." Huyết Yêu Cơ sủng ái vuốt ve mái tóc của đồ đệ tuyệt mỹ.
Tuy rằng mục đích ban đầu của nàng là nghiên cứu Huyết Chiêu Dương, nàng đánh hơi được Huyết Chiêu Dương bị ký sinh từ khi còn trong bụng mẹ nên mới canh vừa hạ sinh liền ra tay bắt cóc, nhưng những năm tháng qua... nàng đối xử với Huyết Chiêu Dương là thành tâm thành ý, chẳng khác nào mẫu nữ ruột thịt.
Một đường nói chuyện, Lạc Nam và mấy nữ đã trở về Nam Thiên Môn.
Hơi siết nhẹ bàn tay của Nam Thiên Tố, hắn khàn khàn nói:
"Ta muốn yên tĩnh suy nghĩ, lần này làm phiền các nàng rồi."
Thân ảnh của hắn có chút cô đơn tiến vào bên trong, dần dần khuất khỏi tầm mắt của mấy nữ nhân.
Bóng lưng đã từng không sợ trời không sợ đất hiện ra trước mặt các nàng, lúc này lại lộ ra sự yếu đuối hiếm thấy.
"Không đuổi theo hắn à?" Huyết Yêu Cơ trêu tức nhìn Nam Thiên Tố hỏi.
Nam Thiên Tố lắc đầu, mãnh liệt tự tin đáp:
"Phu quân của ta sẽ trở lại, hắn không dễ gục ngã như vậy."...
Trên đỉnh Tuyết Kiếm Sơn lạnh buốt phủ đầy tuyết trắng, Lạc Nam lười biếng nằm phủ mình trong tuyết.
Hắn thu liễm toàn bộ khí tức, ngay cả sơn chủ Tuyết Tuyền đã đột phá Chí Tôn cũng không thể phát hiện có kẻ ngồi tại đỉnh núi cao nhất trong địa bàn của mình.
"Thiên Cơ Lâu, tra xét về kẻ đứng sau vật ký sinh trên người Huyết Yêu Cơ." Lạc Nam hướng trong lòng hạ lệnh.
"Không đủ Điểm Danh Vọng." Thiên Cơ Lâu đáp lại.
"Quả nhiên..." Lạc Nam cười khổ, ánh mắt nhìn lên bầu trời trắng xoá.
Trong vô thức, từng mảnh ký ức phủ bụi như những thước phim quay chậm hiện về trong tâm trí.
Gặp gỡ, luyện kiếm, sinh tình, phản bội...
Đứng đầu cả một thế lực có tầm quan trọng bậc nhất Kiếm Châu, mang trên thân gánh nặng bị Cấm Kỵ bí ẩn tính kế, thực lực nhỏ yếu không biết phải chia sẽ cùng ai, thứ có thể dựa vào duy nhất trong thời điểm đó là một thức cuối cùng từ kiếm pháp mà phụ mẫu để lại.
Nhưng để luyện thành một kiếm đó, cái giá phải trả là quá đắt đối với nàng...
Ở thời điểm đó, Lạc Nam hắn chỉ là một Đại Thánh nhỏ yếu đến đáng thương...
Đại Thánh, Thánh Tướng, Thánh Vương, Thánh Hoàng, Thánh Đế, Chí Tôn... Cấm Kỵ.
Khoảng cách chênh lệch sao mà không thể với đến dù chỉ một chút, dù nàng lựa chọn chia sẽ mọi chuyện với hắn, thử hỏi hắn có thể làm được gì đây?
Một Đại Thánh biết được nữ nhân của mình rơi vào âm mưu của Cấm Kỵ, hắn có thể làm được cái gì?
Không gì cả...
Thậm chí ngay cả thời điểm này, khi tu vi đã là Thánh Đế, khi thân phận và thực lực đã dần ổn định... hắn vẫn không thể làm gì.
Ngay cả thông tin về kẻ chủ mưu, hắn vẫn không có tư cách tiếp xúc.
Lạc Nam rốt cuộc nhận ra mình nhỏ yếu đến thế nào, kẻ bên ngoài nhìn vào thấy hắn phong quang vô hạn, vượt cấp chiến đấu, mỹ nhân vờn quanh, thân phận kinh người.
Nhưng so với những tồn tại đang bố cục và ấp ủ dã tâm toàn thiên hạ kia, hắn chỉ là trẻ con mới tập chạy mà thôi.
Con đường nàng lựa chọn là con đường của sự dằn vặt, cô độc... có sự tàn nhẫn...
"Chúc mừng... nàng đã đi đúng rồi..." Lạc Nam thở dài một tiếng.
Tim hắn lúc này rất đau, cảm xúc của hắn lúc này cực kỳ phức tạp, đến mức hít thở không thông.
"Nếu ta là nàng ấy... ta cũng sẽ lựa chọn bước đi trên con đường như vậy." Một thanh âm trong trẻo lạnh nhạt vang lên bên tai.
Thập Khánh Huyên khoác cung trang màu trắng xuất hiện trong tuyết, vẻ đẹp của nàng khiến vạn vật xung quanh đều trở nên ảm đạm, từng bông hoa tuyết lộng lẫy đã trở thành vật làm nền.
Lạc Nam nở nụ cười: "Ta hiểu, nam nhân của nàng đâu phải người không biết lý lẽ... nếu rơi vào tình huống đó, có lẽ ta cũng sẽ lựa chọn sự tàn nhẫn..."
"Dù sự tàn nhẫn đó có thể bóp nát trái tim ngươi... cũng giống như trái tim của nàng đã tan thành từng mảnh vậy." Thập Khánh Huyên nhẹ nói.
Thập Khánh Huyên cũng từng cho rằng Kiếm Vô Uyên có dã tâm ngập trời, có tham vọng không thua kém gì Huyết Yêu Cơ, sẳn sàng sử dụng tình cảm làm công cụ để truy cầu đỉnh cao sức mạnh sau khi chứng kiến mọi chuyện xảy ra với Lạc Nam.
Hiện tại, nàng lại biết sự lựa chọn đó mang lại thống khổ như thế nào...
"Nhưng ngươi có thể bù đắp lại tất cả..." Thập Khánh Huyên ôn tồn nói.
"Ta không có mặt mũi." Lạc Nam đắng chát hạ giọng:
"Thân là nam nhân lại không thể để nữ nhân của mình dựa vào khi cần, ngược lại sự nhỏ yếu của ta khiến nàng phải đưa ra lựa chọn tàn khốc nhất..."
"Cả ngươi và nàng đều là nạn nhân, không cần phải tự trách." Thập Khánh Huyên vuốt nhẹ mái tóc nhiều màu sắc, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Ta muốn từ nạn nhân trở thành kẻ truy lùng hung thủ." Lạc Nam bật người ngồi thẳng lưng:
"Mặc kệ âm mưu của đối phương là gì, kẻ đã gây nên tất cả... phải trả giá đắt."
"Thánh Đế Sơ Kỳ... sợ rằng chưa đủ." Thập Khánh Huyên nhìn hắn.
Lạc Nam gật đầu, kéo lấy bàn tay của nàng thủ thỉ: "Nàng nguyện ý giúp ta chứ?"
"Vốn không định cho ngươi sớm như thế." Thập Khánh Huyên nhẹ cười:
"Chỉ là không nghĩ đến áp lực mà ngươi gánh lấy ngày một nặng, ta sợ ngươi sẽ bị ép đến ngạt thở, thôi thì tiến thêm một bước vậy."
Hắn ngắm nhìn nàng, làn da trắng hơn cả tuyết, đôi mắt như chứa đựng ngân hà thăm thẳm có thể hút lấy linh hồn kẻ đối diện vào trong đó, sóng mũi nhỏ nhắn cao thẳng, bờ môi tinh tế hồng nhuận ướt át.
Nàng ưu nhã, đằm thắm, cao quý... đặc biệt là sau chuyện lần trước đã trở thành một mỹ phụ thành thục và chín mộng.
Thập Khánh Huyên nhẹ nhàng phất tay, một kết giới đã phong toả đỉnh tuyết sơn, biến nơi này thành một căn phòng giữa thiên nhiên hoang vắng.
"Đến đây đi... chỉ biết nhìn thôi à?" Nàng khiêu khích nhìn hắn.
Ý niệm vừa động, cung trang màu trắng ngưng tụ từ các loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính đã chậm rãi tan đi.
Ngọc thể hoàn mỹ hiện ra trong tuyết.
Lạc Nam gầm lên một tiếng, Bá Y nổ tung, cơ thể lực lưỡng hung hăng lao đến cuốn chặt lấy nàng, đem nàng đè ngửa xuống thảm tuyết.
"Ưm..." Thập Khánh Huyên thổ khí như lan, hương thơm thanh tân ngọt ngào lan toả bốn phía.
Lạc Nam cúi xuống hôn lấy bờ môi mỹ miều, đầu lưỡi tham lam duỗi vào bên trong, một tay bóp lấy bầu sữa căng đầy ngoại cỡ, một tay duỗi xuống bên dưới giữa hai chân nàng, ở tại nơi đó nhẳn nhụi trơn mềm không chút sợi cỏ, mu đất mũm mĩm đáng yêu.
"Gấp gáp như vậy?" Thập Khánh Huyên hai mắt mê ly liếc xéo hắn, những nơi mẫn cảm đều bị đối phương mân mê mơn trớn.
"Nàng là nữ nhân của ta, tất cả đều thuộc về ta..." Lạc Nam quấn quít chiếc lưỡi đinh hương của nàng, tham lam mút lấy từng giọt quỳnh tương ngọc dịch.
Bàn tay hắn đùa nghịch bầu sữa thành đủ loại kiểu dáng, hai đầu ngón tay xoe lấy hạt anh đào đỏ đậm đã săn cứng lên, dùng lực nhẹ kéo giãn nó.
Ngón tay ở bàn tay của lại đã trượt lên đôi môi dọc tại chốn thánh địa màu hồng, nơi đó có xuân thuỷ đang róc rách chảy ra, ướt át và trơn trượt.
Trước sự cuồng dã và ngang tàn của hắn, Thập Khánh Huyên chỉ cảm thấy toàn thân tê dại không còn chút sức lực, uy nghiêm của Cửu Cảnh Chí Tôn chẳng biết biến đi đâu mất, thay vào đó là những biểu hiện của một thiếu phụ động tình trước động tác của nam nhân đang đè trên thân thể mình.
Ăn tuỷ biết vị, lần trước nàng bị chính Vĩnh Hằng Dâm Độc của mình ảnh hưởng dẫn đến thất thân cho hắn, bất quá khi đó dục hoả công tâm, cũng không cảm nhận rõ ràng tất cả như hiện tại.
Lúc này đây, khi cảm nhận được khí tức dương cương nồng đậm của hắn lan tràn khắp khoang miệng, nàng cũng bị cuốn theo nhấm nháp từng ngụm nước bọt của nam nhân, toàn thân dần dần bị khoái cảm chiếm cứ.
Khi hắn chịu rời môi, bờ môi của nàng đã hơi sưng đỏ...
Hắn nắm tay nàng kéo xuống bên dưới, đặt lên thanh hung khí dữ tợn cứng rắn như thép.
Thập Khánh Huyên yêu kiều liếc mắt, bất quá vẫn nắm chặt thân côn từ từ vuốt ve.
Khi còn ở trong đan điền hắn, nàng đã không ít lần chứng kiến thanh hung khí này khiến các nữ nhân khác chết đi sống lại...
Lạc Nam thoả mãn hôn lên cổ nàng, hôn lên vành tai, đầu lưỡi duỗi ra liếm láp.
"Nhột..." Thập Khánh Huyên rùng mình.
"Thế này thì sao?" Hai ngón tay hắn kẹp lấy hạt anh đào trên đỉnh gò bồng của nàng siết lấy, sau đó đút vào miệng mình mút chùn chụt.
Thập Khánh Huyên mím chặt bờ môi, hắn ngày càng tham lam, ngậm nhũ hoa xong rồi lại gặm cả bầu vào miệng, như trẻ con trong cơ thể kẻ trưởng thành, chỉ hận nàng không thể tiết ra sữa.
Mà ở phía dưới, ngón tay của hắn đã triệt để đút vào bên trong, tinh tế cảm nhận sự siết chặt của từng thớ nhục hồng nhuận.
"Tên này có quá nhiều kinh nghiệm... ta sắp trụ không nổi..." Thập Khánh Huyên cắn lấy bả vai hắn, hắn chỉ mới dùng tay và miệng kết hợp, nàng đã thở hổn hển đầy mê ly, bên trong cơ thể sắp có thứ gì đó phun ra.
Không bỏ qua cơ hội, hắn cúi đầu xuống bên dưới hôn vào cô bé của nàng, tách hai mép môi tiên diễm sang hai bên, đầu lưỡi đâm sâu vào trong thám hiểm, cái mũi cọ cọ trên hạt lê mẫn cảm của nàng khiêu khích.
"Ưm... đến rồi..." Thập Khánh Huyên toàn thân giật nhẹ, bên trong nơi tư mật lại xoắn lấy lưỡi nam nhân, thuỷ triều cuồng phún.
Chép chép...
Lạc Nam tham lam đón lấy tất cả, hưởng thức hương vị nồng nàn thơm ngát do Vĩnh Hằng Chí Tôn tiết ra, ngắm nhìn cô bé của nàng đang hé mở như hoa hồng nở rộ.
Hắn không chần chờ nữa, tiểu huynh đệ tìm đến vị trí cần đến... từng chút một chen vào.
"A... chậm một chút..." Thập Khánh Huyên hít hà, nàng mẫn cảm đến mức không thể ngừng tiết thân.
Quá trình này càng thuận lợi hơn cho Lạc Nam, một đường thẳng tiến, chen chút qua tầng tầng lớp lớp chật chội đến ngạt thở, rốt cuộc chạm đến tận cùng.
"Vào rồi... sâu thật... to quá..." Thập Khánh Huyên nhìn hắn thủ thỉ:
"Chỉ biết gây tai hoạ cho nữ nhân."
"Khánh Huyên... ta không nằm mơ chứ?" Lạc Nam ngơ ngác cảm nhận được mình đã bị nàng bao trùm lấy.
Bên trong đan điền, Bá Đỉnh rung động và biểu tình dữ dội, nó đã cảm giác được có rất nhiều Vĩnh Hằng Thuộc Tính đang chờ mình thu lấy, nó cũng đã cảm giác được cơ thể nữ nhân có thể nâng cấp tất cả Thiên Địa Dị Vật của mình.
Vĩnh Hằng Cổ Thể của một vị Cửu Cảnh Chí Tôn, thật sự vượt quá tưởng tượng.
Chính điều này khiến Lạc Nam tưởng chừng mình đang nằm mơ, mọi thứ đến quá nhanh so với suy nghĩ của hắn.
Nàng xuất hiện trong lúc hắn cảm thấy mình bất lực nhất, nhỏ yếu nhất... gieo cho hắn hy vọng to lớn nhất.
"Ngốc tử, ngươi đã lắp đầy bên trong còn hỏi như vậy?" Thập Khánh Huyên gò má ửng đỏ vô cùng lộng lẫy.
Dù sao đời này cũng không thể có ai khác ngoài hắn, nàng lựa chọn tự mình kéo hắn ra khỏi vũng lầy tiêu cực.
Có đôi khi mọi thứ không phải đến sớm hay đến muộn thì tốt nhất...
Chỉ cần vào đúng thời điểm... đủ để quấn lấy nhau cả một đời. ...