Thiên Nữ Điêu Thuyền cũng muốn tranh đoạt Thức Tỉnh Phù, chẳng lẽ nàng cũng sở hữu một loại Tổ Phù nào đó?
Thân là Thiên Nữ của Càn Khôn Học Viện, chiến lực và sức ảnh hưởng của Điêu Thuyền không thua gì so với Thánh Linh Thiên Vận, thông thường đại đa số người sẽ lựa chọn nể mặt nàng.
Bất quá trong số đó không bao gồm Lạc Nam.
Thức Tỉnh Phù có ý nghĩa quan trọng, có thể gia tăng thủ đoạn chiến đấu cho hắn và các thê tử sở hữu Tổ Phù, làm sao dễ dàng bỏ qua?
Vậy nên mặc dù Điêu Thuyền đã ra giá rất cao, Lạc Nam cũng không nguyện từ bỏ, lập tức mở miệng:
"15 vạn!"
"Lại là con hàng này?" Mà nghe thấy hắn lên tiếng, không ít người thầm mắng một tiếng, tên khốn này định gây hiềm khích với tất cả nhân vật tai to mặt lớn ở đây hay sao?
Điêu Thuyền liếc nhìn Lạc Nam, mày liễu khẽ chau lại, thanh âm điềm đạm:
"20 vạn."
"25 vạn." Lạc Nam vẫn theo.
Hai người đôi co đến khi giá được đẩy lên đến 40 vạn, Điêu Thuyền thanh âm trong trẻo vang lên êm tai:
"Lạc Gia Chủ có thể nhường thứ yêu thích cho tiểu nữ, người ta xem như thiếu ngươi một ân tình."
Lạc Nam không nghĩ đến nàng sẽ truyền âm cho mình, nhường thì chắc chắn hắn sẽ không nhường, nhưng đã đắc tội với mấy đại Đạo Thống, hắn cũng không muốn đem tất cả đều đối nghịch, vì vậy liền truyền âm đáp lại:
"Nàng nhường Thức Tỉnh Phù cho ta, đến khi nào Trụ Việt Mẫu Tôn nghiên cứu luyện chế thành công, ta lại gửi tặng nàng một tấm."
Ánh mắt Điêu Thuyền khẽ động, sau đó nàng liền không mở miệng ra giá, hiển nhiên đã đồng ý với đề nghị của hắn.
Không còn Điêu Thuyền cạnh tranh, Lạc Nam lại dễ dàng thu được Thức Tỉnh Phù với 40 vạn Đạo Xu.
"Nhờ Mẫu Tôn rồi..." Hắn giao Thức Tỉnh Phù cho Trụ Việt Mẫu Tôn.
"Yên tâm, ta sẽ không để ngươi thất vọng... bất quá cần một chút thời gian." Trụ Việt Mẫu Tôn nghiêm nghị gật đầu.
Những vật phẩm kế tiếp lần lượt là vài loại Công Pháp, Vũ Kỹ, Thân Pháp tiệm cận Cấm Kỵ... thuộc đẳng cấp sánh ngang với Sơ Đạo Quyết, bất quá Lạc Nam cũng không tiếp tục tranh giành mấy thứ này.
Hắn và chúng nữ đã có Sơ Đạo Quyết, đủ diễn hoá và nâng cấp tất cả các thủ đoạn chiến đấu đến mức độ đỉnh cấp bên trong Chí Tôn, vậy nên trừ khi có các Công Pháp hay Vũ Kỹ đạt đến Cấm Kỵ xuất hiện hắn mới hứng thú đổi lấy.
Ma Vô Lượng cũng nhờ vậy đạt được một môn Ma Kỹ cường đại, Hoa Thiên Mệnh thì đạt được một môn Kiếm Kỹ tiệm cận Cấm Kỵ.
Đang suy nghĩ miên mang, đã nghe Hắc Trư ngồi bên cạnh hô lên:
"Ta muốn thứ đó."
Lạc Nam đưa mắt nhìn lên, phát hiện thứ mà Hắc Trư muốn đổi là một khối đá đen kịch kích thước ước chừng bằng nắm tay, bên giữa hòn đá có một cái miệng và hai mắt, lúc này đang ngủ say sưa.
"Phá Trận Thạch, đây là một khối đá có linh tính tồn tại từ thời thượng cổ đến nay, nó có tác dụng cắn nuốt các loại Trận Văn, là đồ vật dùng để phá vỡ Trận Pháp theo kiểu đơn giản nhất, thô bạo nhất... chỉ cần ném Phá Trận Thạch vào Trận Pháp, nó sẽ đập nát tất cả." Trương Nhã Trâm mỉm cười giải thích:
"Đương nhiên chỉ phá được Trận Pháp từ cấp độ Cửu Phẩm Chí Tôn trở xuống, giá khởi điểm 1 vạn Đạo Xu."
Lạc Nam bừng tỉnh, rốt cuộc hiểu tại sao con heo thèm khối đá này.
Nó chuyên gia đi khai thác các loại di tích, trộm mộ... thường gặp những Trận Pháp cường đại và nguy hiểm ngăn cản, nếu có được Phá Trận Thạch hỗ trợ khác nào con đường cường đạo như hổ mọc thêm cánh?
"Cứ ra giá đi, thiếu thì ta hỗ trợ." Lạc Nam truyền âm nói.
"Đa tạ lão đại." Hắc Trư mừng khấp khởi, bắt đầu lớn tiếng ra giá lên.
Người ở đây đại đa số đều là cường giả đỉnh cao, bọn hắn cũng ít khi làm những hành vi như Hắc Trư, ít có Trận Pháp nào ngăn được bọn hắn, vậy nên cũng chẳng có mấy người cạnh tranh Phá Trận Thạch.
Cuối cùng Hắc Trư chỉ tiêu tốn 10 vạn Đạo Xu để lấy được Phá Trận Thạch, thậm chí không cần đến Lạc Nam hỗ trợ.
Rõ ràng con hàng này cũng tích luỹ được rất nhiều sau thời gian dài lăn lộn.
Lại qua vài lượt vật phẩm không có giá trị với Lạc Nam và chúng nữ...
ẦM!
Một cổ uy thế giáng lâm, cột sáng chiếu rọi lên đài cao, nơi đó chẳng biết từ bao giờ lẳng lặng rơi xuống một khối bia đá lớn.
Toàn trường đưa mắt nhìn, phát hiện khối bia đá này phủ đầy rêu phong, mang theo khí tức năm tháng lắng đọng cực kỳ cổ lão, vừa nhìn đã biết đã tồn tại qua vô số thời gian.
Bất quá nó có tác dụng gì? Không một ai biết...
Trương Nhã Trâm cánh môi nhẹ cong, thanh âm vang vọng: "Bia đá này chính là Đại Hoang Thạch..."
"Cái gì? Đại Hoang Thạch?" Một ít người có kiến thức hít sâu ngụm khí lạnh, thanh âm run rẩy:
"Chẳng lẽ khối bia đá này có liên quan đến thế lực đó?"
"Không sai, Đại Hoang Thần Điện... đã từng được xưng là đệ nhất thế lực tại Trung Châu trước khi Ngũ Đại Học Viện được thành lập." Trương Nhã Trâm thẳng thắng nói:
"Bất quá chẳng biết vì nguyên nhân gì, Đại Hoang Thần Điện bỗng nhiên mất tích bí ẩn, từ đó biệt vô âm tính."
"Mà khối Đại Hoang Thạch này chính là thứ duy nhất còn sót lại ở Đại Hoang Thần Điện, năm đó từng được dựng đứng phía trước đại điện."
"Các vị nếu có hứng thú tìm hiểu về Đại Hoang Thần Điện, có thể mang Đại Hoang Thạch về chậm rãi nghiên cứu."
Lạc Nam ánh mắt lấp loé, Đại Hoang Thần Điện kia có thể từng được xưng là đệ nhất thế lực ở Trung Châu đủ thấy thực lực của nó khủng bố như thế nào.
Đây chính là đệ nhất thế lực mà không phải chỉ là đệ nhất bên trong Yêu Tu, Kiếm Tu hay Phật Tu...
Có nghĩa là Đại Hoang Thần Điện vượt trên tất cả.
Mà nguyên nhân Đại Hoang Thần Điện cường đại như thế, bởi vì nội tình của nó sở hữu Đại Hoang Pháp Tướng xếp hạng thứ 4 trên Pháp Tướng Bảng, vượt xa cả Bất Diệt Viêm Tướng hay Tuyên Cổ Pháp Tướng, cực kỳ khủng bố.
Nghĩ đến đây, hắn bắt đầu có hứng thú với khối Đại Hoang Thạch này.
"Giá khởi điểm 5 vạn Đạo Xu, mời các vị." Trương Nhã Trâm vuốt ve Đại Hoang Thạch mỉm cười.
"30 vạn Đạo Xu." Một thanh âm trực tiếp vang lên, mang theo vài phần lười biếng.
Toàn trường giật mình đưa mắt nhìn qua, người vừa lên tiếng chính là nam tử cưỡi heo.
Cái giá 30 vạn Đạo Xu vừa đưa ra trực tiếp khiến không ít người chùn bước.
Vừa ra giá đã trực tiếp ở trên trời như thế, cho thấy quyết tâm đoạt lấy Đại Hoang Thạch của nam tử cưỡi heo.
"Vị tiền bối này muốn Đại Hoang Thạch?" Lạc Nam hướng về đối phương truyền âm:
"Cưỡi heo tiền bối, tiểu tử cũng muốn nghiên cứu về Đại Hoang Thần Điện... ngươi có thể..."
Nam tử cưỡi heo trực tiếp đáp lại: "Có một số chuyện ngươi chưa đủ khả năng tìm hiểu, nếu như nóng vội chính là tự chuốc hoạ vào thân, suy nghĩ cho kỹ đi."
"50 vạn Đạo Xu." Một thanh âm trong trẻo lạnh nhạt, không phân rõ nam nữ cũng chậm rãi vang lên.
Lạc Nam nhịn không được nhìn sang, người vừa lên tiếng chính là Bích Tiêu Sư Thúc.
Nam tử cưỡi heo nhịn không được trừng mắt nhìn sang Bích Tiêu, vậy mà không tiếp tục mở miệng tranh đoạt.
Lạc Nam hít một ngụm lãnh khí, chẳng lẽ Bích Tiêu Sư Thúc khiến nam tử cưỡi heo phải kiêng kỵ?
"60 vạn Đạo Xu." Lần này người mở miệng là Nhị Trưởng Lão – Tả Khôn đến từ Càn Khôn Học Viện.
"80 vạn Đạo Xu." Bích Tiêu hờ hững ứng tiếng.
"Hít." Hàng trăm người hít sâu một hơi, đây có thể là cái giá cao nhất từ đầu đến bây giờ.
Lạc Nam vốn dĩ còn đang cân nhắc lời của nam tử cưỡi heo, bất quá Bích Tiêu lại đưa ra giá trên trời như thế đủ thấy quyết tâm của hắn, hắn cũng không tiếp tục tranh đoạt với sư thúc của mình.
Về phần bí mật về Đại Hoang Thần Điện, ngày sau có thể lén lút hỏi thăm Bích Tiêu cũng được.
"90 vạn Đạo Xu." Tả Khôn vẫn chưa nguyện buông tha, thân là nhị trưởng lão của một trong các đại viện, nội tình của hắn có thể tưởng tượng.
Bất quá Bích Tiêu mới thật sự là tiêu tiền như rác, thanh âm lạnh lùng không chút do dự: "115 vạn."
Đến lúc này Tả Khôn mới không cam lòng siết chặt nắm tay, thở dài một hơi lựa chọn từ bỏ.
"Cầu phú bà bao nuôi!" Lạc Nam nhịn không được hướng Bích Tiêu truyền âm trêu chọc.
Bích Tiêu mặc kệ con hàng không biết xấu hổ này, sau khi giao ra đủ lượng Đạo Xu tương ứng, nàng cũng thu hồi Đại Hoang Thạch vào pháp bảo.
Lạc Nam trong lòng ngứa ngáy, thứ có thể khiến sư thúc của mình hứng thú như vậy chắc chắn bất phàm, đáng tiếc lời của nam tử cưỡi heo khiến hắn phải suy ngẫm, hắn cảm nhận được trong giọng điệu của đối phương không đơn thuần chỉ là hù doạ.
Có một số chuyện, hắn chưa đủ khả năng để tiếp xúc nhưng Bích Tiêu Sư Thúc thì có thể, cho nên nam tử cưỡi heo mới không cạnh tranh Đại Hoang Thạch với nàng.
Đã không thể có được Đại Hoang Thạch, Lạc Nam cũng chú tâm vào vật phẩm kế tiếp.
Chỉ bất quá lần này thứ được lấy ra là một chiếc áo cà sa của Phật Tu, đẳng cấp tiệm cận Đạo Bảo... ít người tranh được, được Ngộ Pháp đại diện cho Vạn Phật Tự thành công giành lấy với giá 15 vạn Đạo Xu.
"Tuyệt Thế Thần Thông – Nhập Mộng Luyện Thuật." Trương Nhã Trâm êm tai nói ra:
"Thi triển Nhập Mộng Luyện Thuật, tiềm thức của tu sĩ sẽ tiến vào trong mộng, ở bên trong đó có thể gia tăng ngộ tính, gia tăng tốc độ tu luyện, thậm chí mô phỏng chiến đấu tuỳ theo ý mình, quan trọng hơn là người thành thạo môn thần thông này còn có thể thi triển lên người thân của mình, giúp họ cũng tiến vào mộng cảnh tu luyện."
"Giá khởi điểm 3 vạn Đạo Xu."
Long Uyển Ước không chút do dự kéo tay Lạc Nam ra hiệu, hiển nhiên nàng rất muốn môn thần thông này, thậm chí còn tự tin thì thầm với hắn:
"Nếu Huyễn Ảnh Mộng Long như ta thi triển, hiệu quả còn tốt hơn tu sĩ khác hàng chục lần."
Lạc Nam hai mắt toả sáng, lập tức ra sức cướp đoạt.
"10 vạn Đạo Xu." Thánh Linh Thiên Vận trong trẻo mở miệng, ánh mắt lạnh lùng liếc hắn như cảnh cáo.
Lạc Nam thờ ơ không chút dao động, tiếp tục cạnh tranh:
"20 vạn!"
"30!" Thánh Linh Thiên Vận hừ một tiếng.
"31." Lạc Nam cười hì hì.
"40." Thánh Linh Thiên Vận sắc mặt ngày càng trầm xuống.
"Bốn mươi vạn lẻ một Đạo Xu." Lạc Nam liếm môi đầy đắc ý.
"Khốn kiếp." Thánh Linh Thiên Vận chỉ hận không thể cho tên khốn này một cái tát.
Vũ Mộng Tinh Huyền lè lưỡi tinh nghịch, nàng chưa từng thấy Thiên Nữ cao cao tại thượng, không nhiễm bụi trần lại tức giận đến như thế.
Điêu Thuyền cũng hứng thú nhìn lấy tình cảnh này, nhìn thấy Thánh Linh Thiên Vận bị Lạc Nam chỉnh như vậy, nàng xem hắn cũng có một chút thuận mắt.
Không muốn tiếp tục bị Lạc Nam đùa nghịch, Thánh Linh Thiên Vận triệt để im miệng.
Lạc Nam thành công đạt được Tuyệt Thế Thần Thông – Nhập Mộng Luyện Thuật cho Long Uyển Ước.
"Bản lĩnh gây thù chuốc oán của kẻ này không ai sánh bằng a..." Long Đảo Chủ có chút cảm thán.
"Ngựa non háo đá mà thôi, sớm muộn gì ngay cả chết thế nào cũng không biết." Thiếu chủ thần bí cười gằn.
"Trứng của Thiên Địa Dị Chủng – Bôn Lôi Thú."
Theo giọng nói của Trương Nhã Trâm, trên đài hạ xuống một quả trứng to như ngọn núi nhỏ, xung quanh quả trứng lập loè sấm chớp đủ loại từ Ma Lôi, Kiếp Lôi, Xích Lôi... bên trên vỏ trứng lại có các hoạ tiếc Lôi Vân như những đám mây đen kịch.
"Đây là Thiên Địa Dị Chủng có chiến lực cường đại, tốc độ cao, tương truyền được sinh ra từ Lôi Đạo Quy Tắc, có thể ăn lôi mà lớn, ăn lôi tu luyện, tự sản sinh Lôi Thuộc Tính hỗ trợ chủ nhân..."
"Giá khởi điểm 5 vạn Đạo Xu!"
Lúc này Lạc Nam cảm giác được Lôi Di Quân ngồi cạnh mình toàn thân chấn động, bất quá nàng lại không mở miệng, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm trứng của Bôn Lôi Thú không thể rời đi.
Hiển nhiên đối với Lôi Hệ Tu Sĩ như nàng, sức hấp dẫn của Bôn Lôi Thú là không thể bàn cãi.
Thiên Địa Dị Chủng, hơn nữa còn là chủ tu Lôi Hệ... được sinh ra từ Lôi Đạo Quy Tắc, bất kỳ ai là Lôi Tu sợ rằng cũng cảm thấy hứng thú.
"20 vạn Đạo Xu." Thiếu chủ thần bí gầm lên một tiếng, hai mắt nóng rực.
Lạc Nam để ý con hàng này, phát hiện hắn thường có hứng thú với các loại liên quan đến Thần Thú, Ma Thú... lần này là Thiên Địa Dị Chủng, không hổ là kẻ đứng sau Đạo Yêu Thánh Địa.
Đương nhiên hắn không định cho đối phương cơ hội.
"30 vạn!" Lạc Nam mở miệng.
"50 vạn, ngươi dám cùng bổn thiếu đoạt, bổn thiếu để ngươi hối hận vì sinh ra trên đời này." Thiếu chủ thần bí uy hiếp nói.
"Ta xxx bà ngoại ngươi, 80 vạn." Lạc Nam mắng chửi.
Thiếu chủ thần bí siết chặt nắm đấm, toàn thân run lẩy bẩy: "100 vạn!"
"120 vạn, không đủ Đạo Xu thì cút về bú sữa mẹ đi nhóc." Lạc Nam tài đại khí thô.
"130 vạn." Lần này con số đã vượt qua mức độ người ở đây có thể tưởng tượng.
Lôi Di Quân kéo lấy tay Lạc Nam lắc đầu, không muốn hắn vì mình mà tiêu hao quá nhiều như vậy.
"Yên tâm, ta không thiếu nhất chính là Đạo Xu." Lạc Nam mỉm cười, khí định thần nhàn mở miệng:
"150 vạn!"
"Ngươi..." Thiếu chủ thần bí gân xanh đầy mặt, lồng ngực phập phồng.
Ngay cả hắn cũng không mang theo nhiều Đạo Xu đến như thế.
"Ngươi sợ à?" Lạc Nam khiêu khích nói: "Sao không ra giá tiếp?"
"Hừ, 150 vạn còn không đáng cho một quả trứng, ngươi bị bổn thiếu chủ chơi một vố để tốn thêm mà thôi hahaha." Thiếu chủ thần bí cố gắng ra vẻ bình thản cười to.
Nào ngờ chỉ nghe Lạc Nam hài hước nói: "Đạo Xu đối với ta chỉ là một con số, đó là đẳng cấp mà kẻ hèn mọn như ngươi không thể lý giải, đừng ở đây tiểu nhân đắc chí."
"Ngươi..." Thiếu chủ thần bí hai mắt long lên sòng sọc, chưa bao giờ hắn hận một kẻ đến như vậy.
"Trương tiểu thư, mời tuyên bố người thắng đi." Lạc Nam lên tiếng.
"Chúc mừng Lạc Gia Chủ, trứng của Bôn Lôi Thú thuộc về ngài." Trương Nhã Trâm nở nụ cười thoả mãn, phất tay đem quả trứng truyền đến.
Lạc Nam ngay cả mắt cũng không nháy một chút, thản nhiên thanh toán và nhận hàng.
Đối với Thiên Địa Dị Chủng, hắn cảm thấy cái giá lớn hơn nữa cũng có thể tiếp nhận.
Nhìn khắp thiên hạ, mỗi loại Thiên Địa Dị Chủng đều có khả năng đặc thù, đáng giá để bồi dưỡng.
Toàn trường xem Lạc Nam xuất thủ mà líu hết cả lưỡi, thì ra trước đó hắn không ngủ quên trong quầy giao dịch, chẳng qua là đổi lấy quá nhiều Đạo Xu mà thôi.
Lúc này thậm chí ngay cả mấy tên Đạo Tử cũng có chút kiêng kỵ, trong lòng sinh ra ý nghĩ hoang đường:
"Nội tình của Vạn Cổ Đạo Thống sau lưng Lạc Nam rốt cuộc sâu đến mức nào?"...