Có chút khó xử trước bầu không khí quái dị, Lạc Nam điên cuồng động não, liền nhanh trí đánh lạc phương hướng nói:
"Mẫu thân, người đi xem tình hình của Đại Trưởng Lão đi, lần này bà ấy bị thương nặng phải trọng lập lại cơ thể."
"Cái gì?" Ninh Vô Song quả nhiên phân tán sự chú ý, tất cả lo lắng liền chuyển sang câu nói vừa rồi của Lạc Nam, bàn tay nắm chặt vì khẩn trương.
Càng trưởng thành hơn, nàng càng nhận ra năm đó mẫu thân phải vì mình gánh vác áp lực nặng nề như thế nào, tuy rằng ngày thường ít gặp gỡ nhưng nội tâm vẫn luôn cực kỳ tôn kính và yêu thương mẫu thân.
Nghe Lạc Nam nói mẫu thân gặp chuyện, Ninh Vô Song làm sao có thể ngồi yên?
"Bà ngoại ngươi đâu rồi?" Nàng gấp gáp hỏi.
"Về Tu La Giáo rồi!" Lạc Nam nói: "Bất quá bà ta không muốn gặp bất kỳ ai."
"Sao có thể như vậy được? nương phải đi gặp bà."
Ninh Vô Song lập tức trở về Chí Tôn Giới, sau đó lại thông qua Mạng Lưới Truyền Tống trở về Địa Cầu ở vũ trụ của Tu La Giáo, hiển nhiên là không nhịn được muốn xem tình hình của Đại Trưởng Lão.
Nhìn thấy Ninh Vô Song biến mất, Lạc Nam mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn nhìn hai nữ cường nhân cười hắc hắc:
"Các nàng vậy mà biết thẹn thùng, sao không ra mắt mẹ chồng?"
"Hừ, ngươi tốt nhất quên chuyện đó đi, còn dám nhắc lại... cẩn thận bổn toạ cắt đầu lưỡi." Huyết Yêu Cơ lạnh lùng uy hiếp.
Thập Khánh Huyên cũng lười nói nhảm với hắn, chỉ xoè tay nói:
"Có ta đảm bảo, ngươi an tâm giao Bất Tử Dịch Thuỷ ra cho Tiểu Thuyên rồi chứ?"
Hiển nhiên nàng vẫn bất mãn tiểu tử này đề phòng Phạm Thanh Thuyên mà không dám lấy ra Bất Tử Dịch Thuỷ, dẫn đến đồ đệ của mình vẫn còn bế quan chứ thương thế chưa hoàn toàn khôi phục.
"Hắc hắc, đồ đệ của nàng cũng chính là đồ đệ của ta, đương nhiên không thành vấn đề." Lạc Nam thoải mái cười, lấy ra đại lượng Bất Tử Dịch Thuỷ đưa đến Thập Khánh Huyên.
Thập Khánh Huyên tiếp nhận, trực tiếp xoay người đi tìm Phạm Thanh Thuyên, chỉ để lại một câu nói:
"Chúng ta sẽ về Thất Thập Tông."
Lạc Nam tuy rằng hơi tiếc nuối, bất quá hắn cũng biết Thập Khánh Huyên lo lắng cho tình hình tông môn sau quá nhiều năm tháng xa cách, cần phải trở về xem một chuyến.
"Nàng có cần Bất Tử Dịch Thuỷ trị thương cho Huyết Chiêu Dương không?" Lạc Nam hỏi Huyết Yêu Cơ.
"Có thì tốt." Huyết Yêu Cơ vẫn giữ thái độ hờ hững, nhưng khi hắn đưa Bất Tử Dịch Thuỷ đến thì nàng lại không từ chối.
Nhờ Bất Tử Dịch Thuỷ, thương thế của Huyết Chiêu Dương cấp tốc khôi phục, hai mắt màu đỏ như huyết bảo thạch mở ra, nhìn thấy Huyết Yêu Cơ liền cung kính hành lễ:
"Sư phụ..."
"Ừm, vi sư có chút chuyện cần giải quyết... ngươi trở về Tu La Giáo chờ lệnh!" Huyết Yêu Cơ nhàn nhạt gật đầu.
"Tuân mệnh!" Huyết Chiêu Dương ngoan ngoãn vô cùng.
Lúc này nàng cho rằng Bất Tử Thụ đã rơi vào tay Huyết Yêu Cơ, Bất Tử Dịch Thuỷ là của sư phụ lấy ra cho mình sử dụng, vì vậy cũng không cảm kích Lạc Nam.
Vốn dĩ trước đó Lạc Nam cũng từng lấy thân phận của Huyết Yêu Cơ cho Huyết Chiêu Dương một lượng Bất Tử Dịch Thuỷ hộ thân, bất quá nàng đã sử dụng hết khi chiến đấu với đám trưởng lão của Sinh Tử Nhất Tộc rồi.
Ánh mắt đạm mạc của Huyết Chiêu Dương quét nhìn thoáng qua Lạc Nam, bên trong vẫn còn một tia nghi hoặc không hiểu nguyên nhân hắn đi cùng với sư phụ của mình, bất quá nàng cũng không phải người tò mò, liền chắp tay cáo từ, hoá thành một luồng huyết quang tiêu tán.
"Tính tình vị đồ đệ này của nàng cũng thật lạnh..." Lạc Nam nhịn không được lên tiếng.
Tuy rằng đã chứng kiến nhiều Chí Tôn cao cấp đại chiến nhưng sự bá đạo ngày trước của Huyết Chiêu Dương vẫn còn in trong tâm trí Lạc Nam, một khi tu vi của nàng tăng tiến, chắc chắn cũng trở thành nữ cường nhân không thua kém sư phụ mình.
"Đứa trẻ đáng thương..." Huyết Yêu Cơ thở dài một hơi.
Lạc Nam nhíu nhíu mày, Huyết Chiêu Dương vừa sinh ra đã là công chúa của Vạn Huyết Giáo, dù sau đó bị bắt cóc thì cũng trở thành đồ đệ của Tu La Giáo Chủ, được bồi dưỡng trong hoàn cảnh tốt nhất, có được chiến lực và thiên phú nghịch thiên, thân phận và địa vị vượt xa tu sĩ đồng cấp bình thường, vì sao lại đáng thương?
Hắn cảm giác có điều gì đó mà Huyết Yêu Cơ che đậy liên quan đến việc nàng bắt cóc Huyết Chiêu Dương, bất quá nàng không chủ động nói... hắn cũng không hỏi đến.
"Tiểu Nam, chàng đùa thiếp à?"
Một thanh âm bất mãn vang lên.
Chỉ thấy Huyết Hàn Lệ bước đến, không dám tin nhìn lấy Huyết Yêu Cơ đang xuất hiện ở bên ngoài, thanh âm run rẩy:
"Chàng dám thả ả ra khỏi Thiên Cơ Lâu? Biết ả khủng bố thế nào không hả?"
"Khanh khách..." Huyết Yêu Cơ cười đến run rẩy bầu sữa, giọng điệu hiếm thấy hiện lên vẻ trêu tức:
"Chỉ mới là Tứ Cảnh Chí Tôn? Tỷ tỷ của ta cần cố gắng nhiều hơn nha."
Tuy rằng đã giao ước không đụng vào hay gây bất lợi cho người của Lạc Nam, nhưng công phu miệng lưỡi vẫn là có thể thoải mái sử dụng.
Huyết Hàn Lệ không để ý đến Huyết Yêu Cơ, chỉ chờ Lạc Nam giải thích.
"Kẻ thù của chúng ta ngày càng mạnh, cần có muội muội của nàng ra sức." Lạc Nam nghiêm nghị nói:
"Hơn nữa Yêu Cơ cũng đã uống vào Thiên Đạo Thuỷ kết hợp Dịch Thần Kỳ, có thể tin cậy."
"Yêu Cơ? Gọi thân mật như vậy làm gì?" Huyết Hàn Lệ giọng điệu tràn ngập ghen tuông.
Nàng có thể không ghen tị với bất kỳ ai trong thiên hạ, nhưng đối với những gì mà Huyết Yêu Cơ từng đối xử với mình, làm sao có thể vui vẻ cùng ả chia sẽ nam nhân?
Lạc Nam âm thầm bất đắc dĩ, cả đầu như muốn phình to lên.
Khả năng gây thù chuốc oán của Huyết Yêu Cơ quá mức dữ dội, nếu không cẩn thận khéo léo xử lý, sợ rằng hậu phương sẽ vì nàng mà bóc cháy a.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam nói: "Mặc kệ ra sao, các nàng đều là nữ nhân của ta, ân oán của hai nàng ta sẽ không xen vào, để mặc hai nàng tự giải quyết."
Đây chỉ là kế hoãn binh của hắn, bởi lẽ Huyết Hàn Lệ chỉ là Tứ Cảnh Chí Tôn... chắc chắn còn rất lâu mới đuổi kịp Huyết Yêu Cơ, trong thời gian này hắn sẽ nghĩ cách hoà giải quan hệ giữa các nàng.
Nào ngờ Huyết Hàn Lệ nghe xong liền nhìn Huyết Yêu Cơ khiêu khích nói: "Đồng cấp sinh tử chiến? Dám chơi không?"
"Có gì không dám? Bổn toạ có thể áp tu vi xuống Nhất Cảnh Chí Tôn đánh với ngươi nha tỷ tỷ." Huyết Yêu Cơ nở nụ cười tà dị.
"Phốc!" Lạc Nam xém chút phun ra, không ngờ hai nữ nhân này lại biết cách chơi như vậy.
Thấy hai nàng bay ra quảng trường dự định động thủ thật sự, hắn nhịn không được gầm lên:
"Người nào chiến thắng, ta sẽ hận nàng cả một đời."
"Ngươi..." Huyết Hàn Lệ tức muốn nổ phổi: "Nếu ta thắng, ngươi cũng hận ta?"
"Ta hận nàng vì nàng giết nữ nhân của ta." Lạc Nam vội vàng nói:
"Nếu Yêu Cơ giết nàng, ta cũng hận nàng ấy."
"Tên khốn kiếp nhà ngươi." Huyết Hàn Lệ nghiến răng nghiến lợi:
"Ả ta từng nhốt Linh Hồn của ta như một kiện đồ vật trong Tụ Bảo Tinh mặc người trao đổi, nhục nhã như vậy sao ta có thể quên?"
Lạc Nam nhíu chặt chân mày, ra sức thuyết phục: "Ta tin tưởng Yêu Cơ làm vậy là có nguyên nhân sâu xa, nàng đừng hiểu lầm."
Trước đây khi biết những gì Huyết Yêu Cơ đã làm với Huyết Hàn Lệ, hắn cũng cực kỳ căm giận bất bình... nhưng hiện tại suy nghĩ của hắn có sự thay đổi.
Mặc dù tiếp xúc với Huyết Yêu Cơ trong thời gian không dài, nhưng hắn đủ nhận ra nàng là người cực kỳ quyết đoán, gọn gàng và dứt khoát, thuộc kiểu nếu ngươi đối địch với ta, một là ta sẽ giết ngươi, hai là thu ngươi làm thuộc hạ, không cần thiết phải tra tấn hay nhục nhã.
Ngay cả Vạn Huyết Giáo Chủ thiết lập thập diện mai phục vây giết khiến nàng xém chút rơi vào cửa tử, nàng cũng chỉ muốn trả thù bằng cách làm thịt hoặc thu phục ông ta mà thôi, chưa từng có ý định tra tấn hay sỉ nhục Vạn Huyết Giáo Chủ.
Lại như Thập Khánh Huyên và Huyết Yêu Cơ cũng có thù hận khó giải, nhưng vì địch nhân chung... các nàng cũng đã tạm gác lại ân oán.
Một người như vậy, Lạc Nam không tin Huyết Yêu Cơ lại muốn sỉ nhục và khinh khi đối thủ cạnh tranh ngôi vị Giáo Chủ với mình, nhất là khi đó còn là tỷ tỷ cùng nàng lớn lên từ nhỏ.
Nghe lời nói của Lạc Nam, Huyết Hàn Lệ cũng bán tính bán nghi, thật ra khi bị phong ấn linh hồn vào quan tài, nàng cũng rất khó tin muội muội của mình sẽ đối xử với mình như thế.
Nếu trực tiếp đem nàng giết chết, nàng sẽ thua tâm phục khẩu phục, không ôm oán hận trong lòng lâu đến như thế.
Ánh mắt Huyết Yêu Cơ hơi đổi, thanh âm khinh khỉnh lạnh lẽo truyền ra: "Chẳng có nguyên nhân gì đặc biệt cả, lão nương chỉ muốn tra tấn và nhục nhã bại tướng dưới tay mình mà thôi, có gì kỳ lạ à?"
"Ngươi... con tiện nhân này!" Huyết Hàn Lệ nghe xong phẫn nộ, lạnh rên nói:
"Hôm nay nể mặt Tiểu Nam nhưng một ngày nào đó ta sẽ trả lại tất cả nhục nhã."
Nói xong đã giận đùng đùng biến mất ở chân trời.
"Hàn Lệ..."
Lạc Nam thấy vậy thở hổn hển, nhìn Huyết Yêu Cơ bực mình quát: "Nàng bị làm sao vậy? An lành không muốn, lại ưa thích gây phiền toái?"
"Bổn toạ chính là như thế, ngươi không thích có thể lượn ra nơi khác." Huyết Yêu Cơ phất óng tay áo.
"Mặc kệ nàng." Lạc Nam thật sự giận dữ, khó khăn lắm mới miệng lưỡi ba hoa thuyết phục Huyết Hàn Lệ hạ hoả, lại bị Huyết Yêu Cơ châm dầu vào lửa đốt cháy cuồn cuộn lên.
Hắn dứt khoát quay người rời đi, cũng không bận tâm việc nàng đến Vạn Huyết Giáo nữa. ...
ẦM!
Lạc Nam giận dữ đóng lại cửa phòng, ngã lưng xuống giường, chợt hoài niệm sự ôn nhu như nước của Yên Nhược Tuyết, Bạch Tố Mai các nàng.
Mấy nữ cường nhân như Huyết Yêu Cơ này quá mức phiền toái, đau hết cả đầu... mỗi lần tiếp xúc với các nàng đều vô cùng căng thẳng, phải cẩn thận ứng phó từng chút một.
Mang theo tâm tình buồn bực, Lạc Nam lấy ra đồ vật đạt được từ chiếc Rương Đặc Biệt cấp Kim Cương thu từ bồn tắm của Thi Mộ Tuyền quan sát, hy vọng có thể ra được đồ tốt nào đó để xoa dịu phiền muộn của mình.
Chợt ánh mắt Lạc Nam trở nên quái dị.
Trong tay hắn lúc này là một khối vuông, ở khắp bề mặt các cạnh là những lỗ nhỏ li ti lấm tấm, toàn bộ có màu đồng cổ kính, bên trong lại khá rỗng, cầm lên cực kỳ đầm tay.
"Loa?"
Không sai, thứ mà Lạc Nam đang cầm là một cái loa, tuy rằng được thiết kế theo kiểu cổ xưa... nhưng đồ vật này gợi lên rất nhiều ký ức đã phủ bụi của hắn.
Chỉ cần là người hiện đại ở tiểu tinh cầu chỉ toàn phàm nhân đó, không ai không biết đến sự tồn tại của cái loa, thứ công cụ dùng để khuyếch đại âm thanh này.
"Cửu Phẩm Chí Bảo - Cảm Âm Loa, có khả năng phóng thích âm thanh với tần số khủng bố, chi phối cảm xúc của tất cả những sinh linh nghe được theo ý chủ nhân, có tác dụng đặc biệt trong nhiều hoàn cảnh."
Thông tin từ cái loa truyền vào đầu hắn.
Lạc Nam lập tức ngồi thẳng lưng, không xem thường cái loa này, ngược lại ánh mắt dần trở nên cháy bỏng hơn bao giờ hết.
Chỉ có kẻ ngốc mới xem thường tác dụng mà âm thanh mang đến.
Âm thanh phù hợp có thể khuyết đại sự lo lắng, sợ hãi, vui vẻ, hạnh phúc, cảm động, hào hùng... đủ mọi cảm xúc lên gấp nhiều lần.
Một đoạn phim buồn chưa chắc lấy được sự cảm động của người xem, nhưng nếu kết hợp với một thủ khúc da diết cảm động vào thì khác, có thể khiến phần lớn người nước mắt như mưa...
Một quang cảnh hào hùng bi tráng, nếu thêm thanh âm hài kịch vào... toàn bộ phong cảnh sẽ bị phá hư.
Đó là tác dụng thần kỳ mà âm thanh có thể mang đến.
Chỉ cần tận dụng tốt Cảm Âm Loa, Lạc Nam tin tưởng mình có thể tận dụng khá nhiều chuyện.
Đùa nghịch Cảm Âm Loa, Lạc Nam phát hiện bên trong đã tích hợp sẳn vô số thể loại âm thanh, chỉ cần một ý niệm của hắn là sẽ trực tiếp phát ra theo ý muốn.
Khoé môi nở nụ cười tà, hắn đem Cảm Âm Loa thu vào, trong đầu đã nghĩ ra không ít kịch bản thú vị. ...
Vài ngày sau...
"Trương Tiểu Thư, chúng ta lại gặp mặt."
Lạc Nam mỉm cười nhìn Trương Nhã Trâm ngồi ở phía đối diện tại một gian phòng xa hoa ở Trân Bảo Lâu.
"Lạc công tử rồng đến nhà tôm, không biết có gì chỉ giáo?" Trương Nhã Trâm ngồi vắt chân ở phía đối diện, thái độ có phần tuỳ ý.
Lạc Nam âm thầm lắc đầu, nữ nhân đúng là chủng tộc thù dai... rõ ràng vị Trương tiểu thư này vẫn chưa quên việc hắn từ chối đề nghị của nàng, thậm chí còn nhờ đến Dị Nguyên Hội bố trí Mạng Lưới Truyền Tống Trận.
Bất quá không có tâm trạng cùng với nàng giận hờn vu vơ, Lạc Nam đi thẳng vào vấn đề:
"Tại hạ có khoảng một nghìn loại công pháp từ Thánh Hoàng đến Chí Tôn, vài trăm kiện Pháp Bảo, một lượng tài nguyên tu luyện kha khá..."
"Tất cả đều muốn quy đổi sang nguyên liệu đúc Chí Tôn Pháp Tướng cao cấp dành cho Yêu Tộc."
Hắn đặt một chiếc Nhẫn Trữ Vật lên trên bàn.
Không sai, đã có thê tử từ trong Yêu Tướng Thần Điện tiến ra, Lạc Nam liền bắt tay vào chuẩn bị nguyên liệu đúc Chí Tôn Pháp Tướng cho các nàng, mục tiêu là trong vòng 20 năm... toàn bộ nữ nhân bên cạnh mình đều sẽ đột phá Chí Tôn.
Trương Nhã Trâm quét mắt vào Nhẫn Trữ Vật, biểu lộ ngưng trọng một lúc, mới cong môi cười nói:
"Xem ra nhân lúc Ẩn Châu hỗn loạn, Lạc công tử thu hoạch không ít đâu."
Là người có kiến thức, chỉ vừa nhìn trong Nhẫn là nàng biết được lai lịch của đại lượng vật phẩm đến từ đâu.
Chủ yếu là các đại thế lực ở Ẩn Châu rồi...
"Vận khí tốt mà thôi, Trương Tiểu Thư cảm thấy thế nào? Từng ấy tài nguyên đổi được bao nhiêu nguyên liệu?" Lạc Nam hỏi.
"Tài nguyên tuy nhiều nhưng đẳng cấp có cao có thấp, tiểu nữ chỉ đổi được khoảng một trăm loại nguyên liệu đúc Chí Tôn Pháp Tướng cho công tử." Trương Nhã Trâm thương lượng:
"Đương nhiên nếu công tử trở thành khách khanh của Trân Bảo Lâu, ta sẽ tặng thêm năm mươi loại nữa xem như lòng thành."
"Một trăm thì một trăm đi." Lạc Nam thoải mái nói.
Trương Nhã Trâm xém chút lao lên cắn hắn, ngươi thà chết cũng không muốn dính đến quan hệ với Trân Bảo Lâu của ta đúng không?
Bất quá đây dù sao cũng là một bút làm ăn lớn, Trương Nhã Trâm liền phân phó người đi chuẩn bị.
Nàng lặng lẽ pha trà và rót cho hắn, Lạc Nam cũng không khách khí đưa lên miệng thưởng thức, đồng thời tuỳ ý hỏi:
"Không biết Trân Bảo Lâu có tin tức về đám cường giả bí ẩn mặc áo choàng với những con mắt?"...