Chương 49: Cuối mùa mưa

Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Phúc Bồn Tử 08-09-2024 16:05:49

Mùa mưa thường kéo dài khoảng hai tháng, mưa liên tục và sau đó giảm dần vào những ngày cuối mùa, nhưng năm nay thì không như thế, bây giờ đã qua hơn một tháng, mưa vẫn rất lớn, có chăng sấm chớp đã ngừng, gió lặng hơn rất nhiều. Mực nước bên dưới hiện tại đã vượt qua nửa thân cây cổ thụ nơi nhóm Thái Linh đang ở, phóng tầm mắt ra xa, hình ảnh họ nhìn thấy toàn là nước và nước, có rất ít chóp cây còn nổi trên mặt nước, ở cuối chân trời có một dãy núi đá khá cao không bị nhấn chìm. Kiếp trước, Thái Linh sinh ra và lớn lên ở miền trung, trước khi tận thế giáng xuống, cô từng chứng kiến không ít cơn lũ lụt lớn, nhưng để đến mức nhấn chìm cả khu rừng, nơi nơi đều ngập trong nước như thế này thì cô chưa từng thấy bao giờ. Thời tiết ở Thú thế còn khắc nghiệt hơn cả quê hương trước kia của cô. "Có một con trâu đen đang đuối nước kìa!" Bà Bà hét lớn. Ưng Phan và Mã Vằn lập tức hóa hình lao ra ngoài. Mấy ngày nay các thú nhân săn mồi khá đặc biệt, họ ngồi trong nhà chăm chú quan sát tình hình bên ngoài chờ đợi xem có con thú nào bị đuối nước trôi tới gần đây hay không, khi ấy bọn họ sẽ lao ra ngoài tóm lấy nó. Nếu hôm nào không tìm được đồ ăn theo kiểu đó, họ sẽ thả cần câu do Thái Linh chuẩn bị xuống nước, dễ dàng câu được thú nước thậm chí là rắn và trăn lớn. Nếu còn sống ở Trái Đất thấy trăn chắc chắn Thái Linh sẽ bỏ chạy, nhưng ở đây các thú nhân còn khủng khiếp hơn cả trăn, thân thể khi hóa hình của họ rất lớn, đủ sức đánh bại một con trăn to dài cả chục mét. Đáng tiếc thịt trăn không quá ngon, nhạt và hơi dai, nhưng do không có thức ăn nên họ chỉ đành dùng nó nhét bụng. Sau khi hạ được con trâu, hai thú nhân kéo nó vào ném lên bè và xử lý sạch, sau đó đem thịt lên phòng bếp bắt đầu chế biến. Thời tiết mưa nhiều ngày khá mát mẻ nên thịt để được vài ngày không hư, con trâu hôm nay rất lớn, ăn một bữa chắc chắn không hết, Ưng Phan đem một phần thịt treo lên, còn một phần nữa thì nướng. Thái Linh giúp bọn họ quết nước tỏi lên phần thịt nướng, tuy không tăng thêm vị gì nhưng lại giúp thịt thơm hơn, đặc biệt ăn kèm với nước tỏi sẽ giảm tình trạng đầy hơi khó tiêu do ăn toàn thịt không có rau xanh đi kèm. Trong bữa ăn Bạch lo lắng hỏi Bà Bà: "Bà có thấy thêm dự kiến nào khác không? Với tình hình này e là không ít bộ lạc đã bị diệt." Bà Bà lắc đầu: "Bà không nhìn thấy điều gì khác, còn vấn đề các bộ lạc chỉ có thể chờ khi trời ngừng mưa." Nghĩ tới hiện trạng sau khi mùa mưa kết thúc, các tộc thú nhân giảm bớt không hiểu sao Thái Linh lại thấy vui, như thế cơ hội sở hữu một vùng đất của họ sẽ cao hơn, nhưng những điều tồi tệ như thức ăn, thú triều và cả bệnh tận ẩn chứa sau khi mưa tạnh cũng là điều rất đáng lo. Trong khi các thú nhân Tà thần đang an toàn sống trong nhà cây trên cao, nhóm thú nhân Hùng Điểu mỗi ngày đều lo lắng nhìn mực nước bên dưới công trình. Nước đã ngập lưng cột công trình, các thú nhân Hùng Điểu đang cầu mong cho cơn mưa nhanh dứt và đừng nhấn chìm công trình tuyệt vời của họ. Diện tích nhà sàn do Thái Linh thiết kế chỉ phù hợp sinh sống từ ba mươi người trở xuống, tộc thú nhân Hùng Điểu hiện tại có hơn 300 người tính cả già trẻ lớn bé, bọn họ chen chúc trong một không gian nhỏ có hơi chật chội, gần như là mỗi người chỉ chiếm được một góc không thể nằm thẳng, nhưng ít nhất có thể tránh mưa, tránh gió không lo bị sập như hang động. Cảm nhận được cái tốt của công trình, tộc trưởng Hùng Điểu hận không thể nhanh tóm nhóm Thái Linh về tay để bắt bọn họ khai ra cách xây dựng, như thế hắn sẽ có được nhiều công trình hơn, không cần phải chen chúc với quá nhiều người thế này. "Tộc trưởng bên ngoài có người đang tới!" Có thú nhân chạy vào báo cáo. Tộc trưởng Hùng Điểu khó khăn bước qua nhóm người đi ra ngoài, dưới mái hiên hắn trông thấy một đám thú nhân Mã Điểu đang bay về phía công trình của họ, hiện tại khối công trình này không thể chứa thêm người nên tộc trưởng ra lệnh cho tộc nhân ra ngoài truyền lời cho Mã Điểu. "Chỗ của chúng ta đã chật, họ muốn trú ẩn có thể bay đến ngọn núi đá cao gần thung lũng." Hai thú nhân Hùng Điểu mạnh khỏe nhất bay ra ngoài, ngăn đám Mã Điểu lại báo tin cho bọn họ. Nhóm thú nhân Mã Điểu hiện tại chỉ còn chưa tới 100 người, tộc trưởng Mã Điểu là một thanh niên trẻ nhìn xuống công trình kỳ lạ bên dưới, hắn chưa từng nhìn thấy loại công trình nào đặc biệt như thế, có thể đứng trên mặt nước còn che mưa, không bị gió quật đổ. Tộc trưởng Mã Điểu có thể cảm nhận được ánh mắt bất thiện của nhóm thú nhân Hùng Điểu, hắn hiểu Hùng Điểu không muốn cưu mang hay giúp đỡ họ, nên chỉ đành mang các tộc nhân của mình bay qua công trình kì lạ, ánh mắt không giấu nổi sự ngưỡng mộ và ghen tị. Trước ngày hôm nay tộc trưởng Mã Điểu luôn tin tưởng hang động là chắc chắn nhất, không có nơi ở nào chắc hơn nó, cho đến sáng nay, khi một phần lớn hang động của Mã Điểu bị ngập nước và sụp đổ, hắn không còn tin vào hang động, ngược lại lúc này khi nhìn thấy khối công trình của Hùng Điểu, hắn rất muốn có được nó, có nó rồi thì chẳng cần phải ở hang động, không cần sợ hãi những lần sụp đổ tiếp theo trong tương lai. Đáng tiếc thực lực chênh nhau không thể tranh cướp. Chờ Mã Điểu bay qua hai thú nhân Hùng Điểu mới dám thở phào, vội quay về báo cáo. Tộc trưởng Hùng Điểu nhìn theo hướng của nhóm thú nhân Mã Điểu bay đi, ánh mắt thâm trầm, bây giờ nơi này của bọn họ quá nổi bật, chờ trời hết mưa e sẽ bị các bộ lạc làm phiền. Dân số Mã Điều lớn gấp đôi Hùng Điểu, nhưng bây giờ chỉ còn lại một số ít ỏi, các giống cái không có mấy người, tiểu thú nhân chỉ còn lác đác vài ba đứa, giống đực mệt mỏi, bên trong nhóm cũng không có y sư. Mã Điểu e là khó vượt qua được mùa mưa. "May mà chúng ta có nơi này." Thú nhân già trong tộc Hùng Điểu cảm thán. "Nếu không có nơi này che chắn, rất có thể tộc nhân của chúng ta cũng bị giảm đi phân nửa." Các thú nhân Hùng Điểu đều tán thành câu nói này. Một số thú nhân trẻ nhịn không được nói ra lòng mình: "Không biết công trình này dựng lên như thế nào, chờ qua mùa mưa chúng ta dựng thêm nhiều nhà như thế này nữa, thì mấy mùa sắp tới không cần phải lo lắng." "Đúng vậy, chỉ cần có công trình như thế này, Hùng Điểu chẳng còn phải sợ gì hết." Tộc trưởng Hùng Điểu vẫn đang nghe, hắn cũng như các thú nhân, nhìn ra giá trị và tầm quan trọng của công trình vĩ đại này, hắn quyết tâm phải có được cách xây dựng, nếu thành công thì tương lai có khả năng Hùng Điểu sẽ là tộc thú nhân mở đầu cho phong trào sống kiểu mới. Một nhóm thú nhân đi tới diện kiến trước mặt hắn, một giống đực đại diện lên tiếng: "Tộc trưởng chúng tôi chuẩn bị đi săn." Bây giờ đâu đâu cũng toàn là nước, đi săn có khi không tìm được con thú nào, nhưng các giống đực khỏe mạnh trong tộc vẫn phải ra ngoài, cố gắng tìm kiếm thức ăn, nếu không các tộc nhân sẽ chết đói. Tộc trưởng Hùng Điểu dặn dò bọn họ rồi để các giống đực rời đi, chân mày hắn nhíu lại đầy lo lắng. Thức ăn dự trữ của Hùng Điểu sắm hết, nếu trời không ngừng mưa rất có thể bọn họ phải thực hiện luật cắt giảm thú nhân già, để bảo tồn đồ ăn, nuôi các thú nhân trẻ.