Sau khi có được công thức tạo ra xà bông, y sư Tuần Điểu mang theo người tộc mình rời đi không trở về chỗ Hùng Điểu. Cách tạo ra xà bông được thực hiện ngay trước mặt các thú nhân Hùng Điểu, như thế là đã cho bọn họ xem qua chẳng cần bà phải nhắc lại chi nữa.
Bà bay qua vùng thung lũng nhìn thấy ngôi nhà sàn, ánh mắt nheo lại, bên trong ẩn chứa sự ghét bỏ. Bà ta không dừng lại bay vút qua, các thú nhân phía sau cũng nhanh chóng bay theo hướng về nơi Tuần Điểu sinh sống.
Nhóm thú nhân Hùng Điểu bay cùng hướng với Tuần Điểu, khi di chuyển qua vùng thung lũng thay vì bỏ đi như Tuần Điểu, tộc trưởng Hùng Điểu cho dừng lại, hắn đi tới, bước từng bước lên cầu thang, dáng người to con nhưng lại sợ bị ngã khiến hắn lom khom như ông già trông rất buồn cười.
Nhóm thú nhân Hùng Điểu đi cùng hắn không dám leo lên, đứng bên dưới nôn nao chờ xem tộc trưởng khám phá ra được gì, có không ít thú nhân lo lắng sợ tộc trưởng gặp chuyện.
Tộc trưởng Hùng Điểu đi vào bên trong, bước chân hắn đạp trên nền gỗ vừa mềm vừa mát, cửa sổ trong căn nhà mở toang đầy ánh sáng.
Bên ngoài trời đang nắng gắt, nhưng khi đi vào đây lại mát mẻ thoải mái bất giác khiến người ta muốn ngủ.
Đây quả là một nơi tuyệt vời!
Không giống như y sư Tuần Điểu mở miệng là chê bai khinh thường những thứ có liên quan đến thú nhân Tà thần, hắn ta biết cái gì có giá trị cái gì không, khối kiến trúc này rất có giá trị.
Hắn quay người đi ra ngoài, cẩn thận bước xuống bên dưới, vừa đi vừa tự hỏi, nhóm Tà thần đã dùng cánh gì để dựng nên khối công trình phức tạp bằng gỗ mà lại chắc như thế này? Nó được gọi là gì? Chức năng ra sao? Liệu có phải là nơi dùng để ở?
Hắn rời khỏi nhà sàn, bước xuống dưới đón lấy ánh mắt tò mò của các thú nhân trong tộc, không vội nói, hắn đi nhanh tới khu vực bên dưới nhà sàn nhìn ngó.
Có rất nhiều con vật được nhốt trong chuồng, đặc biệt trên một tảng đá bên đống lửa đang đặt một tấm bột màu trắng không biết được làm ra từ thứ gì.
Hắn đi tới bên cạnh chuồng nuôi nhốt, ánh mắt không giấu nổi trầm trồ. Từ xưa tới nay thú nhân chưa bao giờ dám nhốt động vật, bởi động vật được tạo ra từ tự nhiên, chỉ có tự nhiên mới nuôi sống được nó, nhốt lại chẳng khác nào đang giết chết chúng.
Nhưng những con vật nơi này rất khỏe mạnh.
Thú nhân Tà thần đã dùng sức mạnh gì để giữ cho các con vật béo mập khi bị nhốt? Quan trọng hơn bọn họ nhốt chúng để làm gì?
Bao nhiêu câu hỏi vờn quanh đầu hắn, hắn rất muốn, rất muốn được biết mọi thứ đang hiện diện nơi này.
Kẻ có thể cho hắn ta đáp án chính là các thú nhân Tà thần.
Hắn đi nhanh ra ngoài, nhìn các thú nhân đi theo mình gọi ra một cái tên: "Hùng Vu lại đây."
Hùng Vu là một thú nhân có thân hình nhỏ hơn những thú nhân đi theo hôm nay, hắn khá trầm tính và có vẻ khôn ngoan.
Tộc trưởng kéo hắn cách xa nhóm thú nhân cùng tộc mới nói: "Ta giao cho cậu một nhiệm vụ, hãy đi theo nhóm thú nhân Tà thần, canh chừng đừng để bọn họ thoát khỏi tầm mắt, chờ mùa mưa tới, xác định xem bọn họ định cư ở nơi nào rồi hãy quay về. Nhớ đừng để bọn họ phát hiện ra."
Hùng Vu có hơi ngạc nhiên nhưng cũng đồng ý nghe theo vội vàng từ biệt tộc trưởng hóa hình bay về phía khu rừng nơi bọn họ thả nhóm thú nhân Tà thần rời đi.
Sau khi phân công xong, tộc trưởng đi tới nhóm thú nhân cùng tộc gấp gáp cùng bọn họ quay về, sau đó hắn chọn ra một số thú nhân gan dạ đi tới sinh sống trong công trình kia. Hắn muốn xác nhận xem, khối công trình này có phải là nơi dùng để ở hay không và liệu nó có vượt qua được mùa mưa hay không. ...
Thái Linh, Diễm và Bà Bà không thể cùng lúc mang hết bốn thú nhân đi, Thái Linh nghĩ ra một cách, làm cáng để kéo.
May mắn cho cô, cơ thể giống cái thường xuyên hái lượm nên lực tay rất mạnh, không mất quá nhiều thời gian họ đã làm ra được bốn cái cáng, ba giống cái thay nhau kéo đi.
Bà Bà vừa đi vừa dùng ta giữ vết thương ở mi tâm, máu được lau sơ qua trên áo da thú. Suốt đường đi các thú nhân không hề rên một tiếng, sắc mặt họ trắng bệch có vẻ rất mệt mỏi.
Khu rừng này khá xa lạ với nhóm giống cái, họ hiếm khi đi xa nên không rành các khu vực, vì vậy việc tìm hang động trở nên rất khó khăn, lòng vòng mãi cũng không tìm được chỗ nào lý tưởng, cuối cùng Thái Linh quyết định ở lại dưới gốc cây bên cạnh dòng suối, chỗ này có nước vừa hay có thể giúp cô rửa vết thương cho thú nhân, đồng thời cũng thuận tiện cho sinh hoạt.
Vẫn đang ở trong mùa hè nên ban đêm có thể ngủ ngoài trời, chỉ sợ thời tiết thay đổi thất thường, kéo mưa tới khi ấy mới khiến nhóm các cô ăn mệt.
Sau khi để cho các thú nhân nằm nghỉ, cô dặn Diễm rửa vết thương và toàn thân cho họ, mình đi tìm thuốc.
Trước khi đi cô ôm lấy Sẹo vẫn đang ủ rũ, an ủi cô bé: "Đừng tự trách mình. Em còn nhớ tên mình là gì không?"
Sẹo mếu máo đáp: "Sẹo, tên em là Sẹo."
"Đúng tên em là Sẹo, cái tên này được đặt khi em tới chỗ các thú nhân Tà thần, tuy không hay nhưng nó là bằng chứng cho thấy danh tính của em chỉ được thiết lập khi em tới chỗ Ưng Phan, vì thế em là thú nhân Tà thần, chẳng cần phải khắc dấu hay làm tổn thương chính mình, em là thú nhân Tà Thần vì tên em là Sẹo."
Lời của Thái Linh rất khó hiểu với một cô bé như Sẹo, nhưng vô tình khiến Sẹo cảm thấy rất cao siêu và đầy thuyết phục.
Cô bé ngẫm nghĩ một lát liền gật đầu, còn tự xưng: "Em là Sẹo, từ nay hãy gọi em là Tà Sẹo."
Thái Linh nghe cái tên vừa xấu vừa thô kia muốn cười nhưng không dám, cô vội sửa lại cho cô bé: "Tà Khuyết. Khuyết cũng có nghĩa là sẹo, nhưng nghe hay hơn. Từ giờ em cứ gọi mình là Tà Khuyết nhé! Tà là thú nhân Tà thần, Khuyết là tên em."
Sẹo cười tươi, cô bé thích từ Khuyết, nghe rất hay: "Vâng, vậy từ giờ em là Tà Khuyết, người của thú nhân Tà thần."
Vì phải chữa thương cho các thú nhân nên Thái Linh không thể dành quá nhiều thời gian cho Tà Khuyết, cô xoa đầu cô bé rồi vội vàng rời đi.
Cô vừa đi, thú nhân Hùng Điểu, Hùng Vu được cắt cử đến trông chừng nhóm bọn họ tìm tới nơi, hắn leo lên một cành cây cao cách đó không xa, ngồi canh chừng.
Nhóm thú nhân Tà thần bên dưới nằm trên những tấm gỗ kỳ quái, có một giống cái đang lau chùi cơ thể bị thương cho họ.
Hắn bỗng thấy ghen tị, thông thường khi một thú nhân Hùng Điểu bị gãy chân, chẳng có giống cái nào lo cho họ, đơn giản bị vết thương ấy đồng nghĩa với cái chết, chỉ có thể khiêng lên núi cao để đưa thú nhân ấy về với thần thú.
Nhưng giống cái thú nhân Tà thần lại cẩn thận lau cơ thể cho các thú nhân bị gãy chân, ân cần đến mức hắn cảm thấy khó chịu, nhịn không được lẩm bẩm một mình: "Đã bị thương thành như thế thì nên ném đi, còn bày vẻ lau chùi cơ thể để làm gì, muốn chúng về với Tà thần bằng một cơ thể vặn vẹo sạch sẽ à!"
Hắn cười khinh, ngồi tựa lưng vào thân cây, khoanh tay chờ xem khi nào thì các giống đực Tà thần bị vứt bỏ.