Chương 30: Lũ ô uế

Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Phúc Bồn Tử 08-09-2024 16:05:50

Thái Linh chăm chú quan sát hai con vật mới được Ưng Phan đem về, cánh của nó vẫn đang bị trói chặt, miệng kêu ầm ỉ, âm thanh này khá giống tiếng của loài ngỗng ở Trái Đất. Thú nước có lông màu xanh nhạt, hai chân ngắn và to có màng giống vịt, cổ cao như ngỗng, mỏ có răng cưa trông khá bén. Chỉ dùng mắt thường Thái Linh đã ước lượng được số thịt mà loài này có thể cung cấp, ở mức khá, không nhiều như các loài thú khác nhưng vẫn đủ để lấp đầy bụng các giống cái, còn các thú nhân thì hơi khó, cần phải có thêm thức ăn dằn bụng khác. Nghĩ tới những món ngon được làm từ thịt ngan, gà, ngỗng cô từng đọc qua, Thái Linh nuốt nước bọt. Bỗng tay cô bị đụng nhẹ, Thái Linh nhìn qua, Ưng Phan đưa cho cô một bọc da thú nhỏ, mở ra bên trong có hơn hai mươi quả trứng, quả nào quả nấy to bằng nắm tay thú nhân. Hai mắt Thái Linh phát sáng, có trứng cô có thể trộn với bột trắng, hương vị bánh tạo ra sẽ ngon và thơm hơn. "Trứng này là trứng của thú nước?" Cô hỏi Ưng Phan. Hắn gật đầu, dúi bịch trứng vào tay cô: "Cầm đi, muốn nấu món gì cứ nấu. Hai con thú nước này vẫn còn đẻ được nên đừng lo thiếu trứng." Thái Linh nhận lấy bọc trứng, nhớ tới những lời nói vu vơ cách đây không lâu của mình, mới chỉ mấy tiếng Ưng Phan đã đem về cho cô loài thú có thể đẻ trứng, một thú nhân thấu hiểu và sẵn sàng chiều lòng giống cái như hắn đúng là của hiếm. Cô mỉm cười chân thành nói: "Cảm ơn anh." Ưng Phan bình tĩnh đáp: "Không có gì." Nhưng tai hắn lại ửng hồng một cách bất thường. Thái Linh không nhìn thấy, cô chăm chú quan sát hai con thú nước: "Hai con này là con đực hay con cái?" "Thú nước khá đặc biệt, dù là đực hay cái vẫn sẽ đẻ trứng. Chỉ là con đực đẻ trứng chết, còn con cái sẽ sinh ra cả bào thai và trứng." Thái Linh trầm trồ, nếu vậy thì hai con thú trong chuồng của họ là đực hay cái vẫn có trứng để ăn. Nói chuyện thêm một lát, cô cầm bọc trứng hỏi Ưng Phan muốn ăn bao nhiêu cái bánh, hôm nay cô sẽ làm cho hắn nhiều hơn mọi người vì hắn có công đi bắt thú nước. Đứng bên cạnh Kim nghe thấy cô nói vậy cũng vội vàng xen vào: "Nhớ thêm phần cho tôi nữa, tôi cũng đi cùng anh ta mà." Ưng Phan không vui liếc Kim bằng ánh mắt sắc lẻm, nhưng Kim nào để tâm vẫn đang chuyên chú xin thêm bánh. Sẹo vừa cho dê ăn xong, nghe mọi người nói tới bánh cũng đi tới hào hứng hỏi Thái Linh: "Chiều nay chị làm bánh à?" Thái Linh gật đầu, kéo Sẹo cùng với Diễm đi tới chỗ kê bếp: "Hôm nay Ưng Phan lấy được nhiều trứng, nên chúng ta làm nhiều bánh một chút." Thái Linh nhìn số trứng có được cô rất muốn nấu các món khác, như thịt kho trứng, trứng chiên, trứng hấp nhưng gia vị nơi này quá ít, bọn họ còn không có muối, nên cô chỉ có thể chờ tới tương lai nếu tìm được thêm gia vị hoặc có muối cô sẽ thử. "Đây là nơi ở của con nhóc đó." Có tiếng hô lớn vang lên. Mọi người đang vui vẻ nói về bánh liền sững sờ nhìn nhau. Diễm còn lên tiếng hỏi: "Hình như tôi nghe thấy tiếng gì đó?" Sẹo gật đầu, cô bé cũng nghe thấy, là tiếng thú nhân. "Con nhóc xấu xí kia mau ra đây, mi dám ăn cắp công thức quý báu của thú nhân tộc Tuần Điểu chúng ta, hôm nay mi phải trả lại!" Tiếng thú nhân rống lớn làm Sẹo giật mình, toàn thân cô bé run rẩy, Sẹo nhận ra giọng nói kia, đó chính là tông giọng của thú nhân Tuần Điểu. Sao bọn họ có thể tìm tới nơi này và tìm tới làm gì? "Chuyện gì vậy?" Thái Linh nhíu mày, đứng lên muốn đi ra xem tình hình. Ưng Phan vội vàng ngăn cô lại nói: "Đừng ra ngoài. Mọi người nghe đây, tôi sẽ ra ngoài xem tình hình, các giống cái ở đây chờ, nếu có chuyện xảy ra gây nguy hiểm thì chạy đi đừng ở lại." Nói xong Ưng Phan đi nhanh ra ngoài, Kim và Mã Vằn cũng chạy theo, Bạch ở lại bảo vệ các giống cái. Diễm sốt ruột nhìn Bà Bà: "Lần này bà có thấy được dự kiến gì không?" Bà Bà lắc đầu, chẳng có một điềm báo nào xuất hiện, nên bà mong chuyện này sẽ qua một cách êm đẹp. Diễm nhìn qua Thái Linh: "Còn cô, có thấy gì không?" Thái Linh lắc đầu."Những dự kiến mà tôi thấy không phải là sự kiện sẽ xảy ra ở tương lai, mà là các đồ vật, thực vật, cách dùng những thứ xung quanh." Diễm mím môi quay đi, nhón chân nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bóng các thú nhân kéo dài trên mặt đất, cách không xa là vô số bóng của những thú nhân khác, số lượng không ít. Bên ngoài Ưng Phan đối mặt với một nhóm thú nhân Hùng Điểu và Tuần Điểu, hắn căng thẳng. Từ khi bị phán tội biến thành thú nhân mang ấn ký Tà thần, Ưng Phan chưa từng đối mặt với nhiều thú nhân như lần này. Dù căng thẳng lo lắng, nhưng nét mặt hắn vẫn bình tĩnh, điềm nhiên cất tiếng hỏi: "Không biết các vị tới đây vì việc gì?" Nhìn thấy ấn ký Tà thần trên trán Ưng Phan, nhóm thú nhân Hùng Điểu và Tuần Điểu lập tức lùi lại như thể sợ thứ ô uế trên người Ưng Phan dính vào cơ thể họ. Nghe xong câu hỏi của Ưng Phan, thay vì lịch sự đáp lại bọn họ khinh bỉ lố nhố trào phúng. "Là thú nhân Tà thần, lũ này đang cầm công thức tạo ra xà bông sao?" "Nếu bọn này cầm vậy bấy lâu nay chúng ta đang xài thứ ô uế?" Câu nói này khiến nhóm thú nhân Hùng Điểu tái mặt, bọn họ vội vàng tự ngửi cơ thể mình, rồi nhìn nhau. Kim đứng phía sau mặt đanh chặt cố kìm nén tức giận. Xà bông là món đồ quý của bọn họ, mùi hương thơm ngát, giúp lông và tóc mượt mà, nào phải món đồ ô uế. Vậy mà lũ thú nhân trước mặt lại dám xem thường nó. Kim bước lên muốn chất vấn nhưng bị Ưng Phan cản lại. Kim không cam lòng hừ lạnh: "Bọn họ có thể nói chúng ta thế này thế nọ, nhưng xà bông vô tội, công dụng của nó được thể hiện quá rõ nào dính chút ô uế gì." Ưng Phan cũng khó chịu nhưng hắn biết lúc này nếu nổi điên sẽ gây bất lợi cho bọn họ. "Bình tĩnh đi, chúng ta không thể nổi nóng lúc này, các giống cái vẫn đang ở bên trong." Ưng Phan nói nhỏ với Kim. Dù có là thú nhân Tà thần, Ưng Phan vẫn không quên trách nhiệm phái mạnh bảo vệ phái yếu của mình. Kim không vui nhưng với bản tính tôn sùng kẻ mạnh, Ưng Phan mạnh hơn hắn nên Kim vô thức nghe lời, im lặng lùi lại, dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn nhóm thú nhân trước mặt. "Lần trước bọn chúng đổi nhựa cây đỏ của chúng ta." "Nếu thế thì nhựa cây của chúng ta đã bị ô uế." Câu nói này thành công kích thích các thú nhân Hùng Điểu, bọn họ như phát điên chỉ về phía Ưng Phan gào lớn. "Bọn mày đã làm gì với nhựa cây của tộc chúng tao?" Ưng Phan nhíu mày nhìn những thú nhân đang chỉ trỏ trước mặt, khi xưa hắn cũng ghét bỏ thú nhân Tà thần, luôn xem bọn họ là thứ dơ bẩn, cho tới khi hắn thành thú nhân mà hắn ghét, lúc đó hắn mới hiểu, dơ bẩn hay sạch sẽ cũng chỉ do suy nghĩ của kẻ khác mà ra, thú nhân Tà thần chỉ bị khắc ấn ký chứ không có gì thay đổi, cơ thể hình dạng thú vẫn như bao thú nhân khác. "Công trình sau lưng bọn chúng có phải được làm từ nhựa cây của chúng ta không?" "Chắc chắn nó được làm từ nhựa cây đỏ, chỉ có vật quý như vậy mới tạo ra được công trình như thế!" "Á!" Một tiếng hét lớn vang lên, một thú nhân Hùng Điểu tức giận bước lên phía trước, mắt hắn đỏ như loài dã thú hung dữ mất kiểm soát."Bọn nó từng bước chân lên công trình đó, chúng dám dùng đôi chân của mình đạp lên nhựa thông quý được thần thú ban cho chúng ta!" Lời của thú nhân này khiến nhóm Hùng Điểu như phát điên. "Không thể tha thứ!" "Chúng dám dùng nhựa cây đỏ của chúng ta và bước đi trên nó, không thể tha thứ!" "KHÔNG THỂ THA THỨ!" Tiếng hô hào lớn dần, nhóm thú nhân Hùng Điểu hùng hổ bước nhanh về phía Ưng Phan như muốn đánh một trận. Ưng Phan còn chưa nói được lời biện minh hay giải thích nào liền bị thái độ của bọn họ đẩy lui, hắn lo lắng nhìn về phía sau. Sau lưng là các giống cái và ngôi nhà của bọn họ, phía trước là nhóm thú nhân Hùng Điểu đang nổi điên, cách duy nhất lúc này là bỏ chạy nhưng nhà của họ thì phải làm thế nào, ngôi nhà che mưa che nắng, lũ động vật mà họ mới bắt về, số thức ăn mà họ kiếm được phải làm sao đây?