Ầm!
Tiếng sấm nổ vang, Thái Linh giật mình bừng tỉnh, dấu vết ở mi tâm hơi nhức lên. Cô day trán, lật rèm lá che cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài. Gió tốc cành cây lay trái phải, số lá trên cành bị gió bứt đi gần hết, chỉ còn lại những chiếc lá ngoan cường cố gắng bám trụ.
Ngôi nhà trên cây của bọn họ lung lay theo cành lá, nhưng vẫn không bị ảnh hưởng gì, nước mưa không tạt vào được, gió cũng chẳng lùa vào, bên trong khô ráo ấm áp.
Một nơi như thế vốn sẽ khiến người ta an tâm nghỉ ngơi, nhưng không hiểu sao Thái Linh lại giật mình tỉnh giấc.
Bà Bà cũng ngồi dậy theo cô, đi tới hỏi chuyện: "Sao cháu không ngủ?"
Thái Linh nhìn bà, nhỏ giọng nói ra lòng mình: "Cháu thấy hơi bất an."
Bà Bà gật đầu: "Bất an là đúng, nước đang dâng cao, mưa không có dấu hiệu giảm xuống, nếu cứ tiếp diễn thì dự kiến của bà sẽ chính xác, lúc đó nếu chúng ta may mắn sống sót, e là cũng khó để vượt qua được quãng thời gian sau đó."
Thái Linh gật đầu đồng ý, nhưng họ có thể làm gì ngoài cách sống tiếp, kiên cường đối mắt với ngày mai.
"Ngày mai cháu phải làm cho mọi người thêm nước tỏi, chúng ta cần phải tăng sức đề kháng tuyệt đối không được đổ bệnh."
Bà Bà tán thành, bệnh lúc này đồng nghĩa với cái chết.
Một tiếng sấm nữa vang lên, kéo theo tia chớp nhoáng qua bầu trời, sau đó là tiếng nổ kì quái như thể sét đánh trúng thứ gì đó vang lên.
Bà Bà vội vàng đóng rèm che cửa lại, lo lắng nói: "Đừng nhìn, tia chớp vừa rồi như một sự trừng phạt, có ai đó đã khiến thần nổi giận."
Thái Linh không tin vào lời Bà Bà nói, với kiến thức khoa học đời trước, cô đoán sét đánh trúng thứ gì đó thôi. Nhưng cũng nghe lời Bà Bà nằm xuống nghỉ ngơi. ...
"Tộc Trưởng nguy rồi, nước ngập!"
Tiếng thú nhân hét lớn trong đêm cực kỳ rõ ràng, tiếng mưa cũng khó mà át được tiếng gào đầy sợ hãi ấy.
Tộc trưởng Hùng Điểu lao ra từ trong hang động."Nước ngập tới..."
Hắn chưa cần hỏi hết câu đã cảm nhận được nước dưới chân, nơi đây là sân của bộ lạc, chỗ này rất cao nhưng đã có nước, nếu vậy chỉ chút nữa thôi nước sẽ tràn vào hang động.
Các thú nhân nghe được tiếng hét của giống đực canh đêm vội vàng lao ra ngoài, có nhiều giống cái còn đang ngái ngủ.
"Sao có thể ngập nước được chứ?" Vài thú nhân vẫn không tin.
"Oái, sao lại có nước dưới chân thế này!"
Tiếng hét ấy đánh tỉnh những thú nhân vẫn còn ngái ngủ, lúc này bọn họ mới nhận ra nước đang ở ngay dưới chân bọn họ, ở trước miệng hang của họ, chỉ chút nữa thôi sẽ tràn vào trong.
Tộc trưởng im lặng cảm nhận mực nước dưới chân, nó đang tăng nhanh, không cần nhìn vẫn có thể cảm nhận được. Nếu không rời đi lúc này rất có thể đêm nay họ phải bơi trong hang động.
"Hùng Vu." Tộc trưởng vội gọi."Mau chạy qua vùng thung lũng nhìn xem tình hình của các thú nhân ở công trình kia."
Hùng Vu không nói thêm vội vàng hóa hình bay đi, một vài thú nhân cũng đi theo để hỗ trợ hắn.
Mưa gió quá mạnh khiến chuyến đi của Hùng Vu không được thuận lợi, thời gian di chuyển tới vùng thung lũng lâu hơn so với bình thường. Nhưng khi tới nơi hắn vui mừng phát hiện vùng thung lũng không bị ngập, công trình kia kiên cố đứng vững giữa trời đất, gió cũng không làm nó lung lay, mưa không phá được mái che bên trên.
Đây là công trình do các thú nhân Tà thần nghĩ ra, nó có hình dáng lạ lùng, được làm từ gỗ đơn giản nhưng không ngờ sức bền và sự chống chịu lại mạnh mẽ đến vậy.
Hùng Vu đi vào trong, gặp lại các thú nhân được tộc trưởng cử ở đây canh chừng. Bọn họ ngủ ngon trong không gian khô ráo, vào nhà rồi tiếng gió và mưa bên ngoài nhỏ đi rất nhiều, đến mức xua tan được cảm giác sợ hãi với tình hình thời tiết bên ngoài.
Các thú nhân được tộc trưởng cửa tới đây ở, sống rất tốt, sau khi biết chuyện của bộ lạc, vội vàng thúc dục Hùng Vu quay về báo cho tộc trưởng đưa người qua bên này.
Hùng Vu vội quay về báo cho tộc trưởng, bọn họ ngay lập tức rời đi, di chuyển đến vùng thung lũng. Lúc nhìn thấy khối công trình kỳ lạ, các thú nhân hơi chần chừ không dám lên, cho tới khi người bên trên xuống đón.
Khi vào trong, sự ấm áp, khô ráo khiến bọn họ thích thú, không chỉ vậy âm thanh mưa gió và sấm sét cũng nhỏ lại rất nhiều, cảm giác như thể bên ngoài chỉ là một trận mưa nhỏ.
Không ít thú nhân phải thốt lên.
"Đây là nơi nào vậy?"
"Là chốn ở mới do Thần thú ban cho chúng ta ư?"
"Ôi Thần thú, ngài quả là yêu thương tộc chúng con!" Các thú nhân già quỳ rạp xuống nền nhà bái lạy.
Khóe môi tộc trưởng Hùng Điểu câu nhẹ lên – nơi này quả là tuyệt hảo, Thần thú đã ban cho bọn họ một công trình vĩ đại, nếu không có ngài chỉ điểm hắn sẽ không giữ lại nơi này. Chỉ là... ánh mắt hắn nheo lại đầy suy tính... nơi này được gọi là gì? Xây dựng ra sao? Thì hắn vẫn chưa biết được.
Hắn tìm kiếm bóng dáng Hùng Vu, nhớ tới nơi ở của nhóm thú nhân Tà thần, chính bọn họ dựng nên nơi này, bây giờ muốn biết làm sao để tạo ra được khối công trình độc đáo như vậy chỉ cần tóm lấy bọn thú nhân Tà thần, đưa về, bắt chúng khai ra cách xây dựng vậy là được.
Tộc trưởng nhìn ra bên ngoài, hắn rất muốn sai người đi tóm bọn thú nhân Tà thần về đây ngay, rất tiếc trời bên ngoài mưa quá lớn, không thể đi được.
Hắn lẩm bẩm: "Thần thú vĩ đại, nếu ngài đã chỉ dẫn cho con giữ lại khối công trình vĩ đại, cùng cách chữa thương tuyệt vời, vậy hãy giúp con có thể khống chế bọn Tà thần trong tay, con sẽ lấy... à không sẽ giành lại những gì chúng trộm từ tay ngài về, xây dựng Hùng Điểu thành một bộ lạc mạnh, lúc ấy chúng con sẽ ca tụng danh ngài, để danh ngài vươn xa hơn và tồn tại đến đời sau."
Tia chớp kéo qua bầu trời, ánh sáng trắng hắt qua khuôn mặt thú nhân tộc trưởng Hùng Điểu, nụ cười kia của hắn khiến ai nhìn thấy cũng phải lạnh sống lưng.
Bên ngoài mưa lớn hơn, gió bắt đầu rít gào tựa như cơn thịnh nộ của một vị thần.
Ánh sáng len vào qua ô cửa, Thái Linh tỉnh dậy, bên ngoài trời vẫn đang mưa, cô vội vàng di chuyển tới gian bếp, nơi chuyên dùng để nấu nướng, chuẩn bị thêm chút nước tỏi cho cả nhóm.
Vừa mở cửa vào liền trông thấy các thú nhân đang nướng thịt, Thái Linh bất ngờ, hỏi bọn họ: "Các anh vừa đi săn về sao?"
Ưng Phan thay mặt các thú nhân đáp lời: "Chúng tôi ra ngoài, tiện thể nhìn xem tình hình."
Thái Linh: "Thế bên ngoài ra sao rồi?"
Ưng Phan buồn bã đáp: "Hơn phân nửa diện tích khu rừng xung quanh đã biến thành nước, chỗ của chúng ta nước lên đến lưng chừng thân cây."
Mã Vằn thổn thức: "May mắn có Bà Bà nếu không nhóm chúng ta khó mà sống sót trong thời tiết kiểu này."
Thái Linh gật đầu đồng ý, dự kiến của Bà Bà rất có giá trị, tựa như lời của một nhà tiên tri.
Nhóm thú nhân Tà thần bọn cô thật may mắn khi có bà, nghĩ tới điều này, Thái Linh âm thầm cười.
Thú nhân Tà thần là thứ ô uế, không được sở hữu vùng đất riêng, nhưng họ lại có được thú nhân nhìn thấy trước tương lai, đây liệu có phải là sự ưu ái mà vị Thần nào đó đang dành cho thú nhân Tà thần hay không? Nếu đúng như vậy, cô hy vọng vị Thần đang âm thầm ban ưu ái cho họ kia, sẽ bảo vệ họ khi mùa mưa qua đi.