Thú nhân được sinh ra trong tộc Sóc Điểu đều mang đôi mắt màu đen, thú nhân trong tộc luôn quan niệm rằng – một thú nhân đẹp, là thú nhân sở hữu đôi mắt đen tựa màn đêm.
Bao nhiêu đời thú nhân Sóc Điểu sinh ra đều mang màu mắt đen không có ngoại lệ, cho tới khi Bà Bà ra đời. Theo như người trong tộc kể lại, hôm đó có một hiện tượng kỳ lạ diễn ra, mặt trăng ăn mất mặt trời khoảng một thời gian rồi lại nhả ra, bà ra đời vào khoảnh khắc ấy, khi sinh ra đã mang đôi mắt màu trắng dã quỷ dị.
Mọi người gọi đôi mắt của bà là mắt mặt trăng.
Cha mẹ rất sợ bà, người dân trong tộc cũng sợ bà, vì sợ nên họ không dám vứt bỏ bà, chỉ đành miễn cưỡng chăm sóc không để bà chết đi.
Đến năm bà mười tuổi, ở độ này có thể tự chăm sóc bản thân, bà bị cha mẹ đưa ra một hang động nhỏ ngoài bộ lạc bắt đầu kiếp sống cô độc ở ngoài đó.
Từ nhỏ bà đã không có bạn, ai nhìn thấy bà cũng sợ hãi, cha mẹ cũng không thèm đặt tên cho bà, cái tên Bà Bà là mãi tới sau này khi gặp được Ưng Phan mới được hắn đặt cho.
Sau khi bị đuổi ra hang động bên ngoài, năm Bà Bà hơn bốn mươi tuổi, trong mùa đông giá rét hang động của của Sóc Điểu bị sập, nhiều thú nhân mất mạng, những người còn lại quyết định rời đi, thức ăn khan hiếm nên họ bỏ lại những thú nhân gầy yếu và bị thương nặng, trong đó có bà.
Bà Bà vốn muốn ở lại chăm sóc các thú nhân bị thương, rồi chờ chết cùng họ, nhưng bọn họ xua đuổi bà, gọi bà là sao chổi là tai tinh đã gây ra tai ương cho tộc Sóc Điểu. Không còn cách nào khác bà đành bỏ đi, lang thang trong rừng và gặp Ưng Phan.
Bà đi theo hắn dù biết hắn là thú nhân Tà thần, ngoài mặt bà rất tôn trọng nhưng trong lòng vẫn còn chút khúc mắc, dù gì bà cũng là thú nhân sống gần kề bộ lạc bao nhiêu năm, những quy tắc lối suy nghĩ của các thú nhân ít nhiều đã nhiễm vào đầu bà.
Khoảng thời gian đi theo các thú nhân Tà thần bà bỗng thấy mình trở nên to lớn hơn, khi có thể nhìn thấy trước vài dự kiến, đặc biệt là không có ấn ký. Nhưng hôm nay chứng kiến những chuyện đã xảy ra, bà như ngộ ra chân lý.
Có ấn ký hay không, là thú nhân Tà thần hay thú nhân bộ lạc đều không quan trọng, thứ quan trọng là bản chất con người. Một người tốt thì dù là ai cũng tốt, đã xấu sống nơi tốt đẹp được chúc phúc vẫn sẽ xấu xa.
Bà cầm lên hòn đá nhọn, nhìn những thú nhân vì bảo vệ giống cái mà mất đi hai chân, tuy có thể chữa, nhưng tự mắt chứng kiến cảnh đôi chân nguyên vẹn bị tàn nhẫn bẻ đi, lòng bà đau nhói.
Bà đưa phần nhọn của đá lên giữa mi tâm, tàn nhẫn với chính bản thân, đâm mạnh qua da thịt chạm vào xương, mặc cho không có gương soi bà vẫn đâm chuẩn.
Cơn đau nhói lên như đi vào xương tủy chạy khắp toàn thân khiến bà run lên, choáng váng lảo đảo suýt ngã – thì ra đây chính là cảm giác đau đớn mà các thú nhân phải chịu khi khắc ấn ký.
Bà mạnh tay xoáy sâu, máu chảy ra, chảy vào mi mắt bà, màu đỏ lan tràn trong tầm nhìn.
Lồng ngực bà thổn thức, khi bị khắc dấu các thú nhân chắc chắn rất bất lực và sợ hãi, lúc đó nào có ai để tâm đến họ.
Bà kéo mạnh tay để vết thương sâu hơn, từng cơn đau kéo tới là từng chút một bà nghiệm ra sự tàn khốc của hình phạt này, nếu có thể bà hy vọng thú nhân sẽ bỏ đi hình phạt khủng khiếp này.
"Bà Bà!" Diễm hét lớn.
Bà Bà nghe thấy, bà nhìn cô mỉm cười, lúc này bà cảm thấy mình và Diễm thật gần gũi, giống như họ đã trở thành tộc nhân của nhau.
"Trời ơi!"
Có tiếng thú nhân kêu lớn, bọn họ không thể tin được có kẻ lại tự khắc ấn Tà thần cho chính mình.
"Bà Bà!" Thái Linh gọi bà.
Bà Bà nhịn xuống cơn đau, cầm viên đá nhọn dính máu cười rất tươi nói lớn: "Từ hôm nay Bà Bà chính thức trở thành thú nhân Tà thần, trở thành đồng đội và người thân của mấy đứa!"
"Ngu xuẩn!" Y sư Tuần Điểu khinh bỉ."Bà may mắn chỉ nhiễm sự ô uế vì ở cùng bọn họ, giờ lại tự khắc ấn ký Tà thần, quả nhiên ở lâu với thú nhân Tà thần sẽ bị lây nhiễm rồi nguyện trở thành thú nhân bẩn thỉu lúc nào không hay."
Bà Bà quay qua nhìn y sư Tuần Điểu, nói với giọng đanh thép: "Ấn ký này không phải bị nhiễm mà có, nó là ấn kí tượng trưng cho sự thay đổi trong tư duy của ta. Bà là một y sư, nhưng ngu dốt và kém cỏi, còn tự cao, tộc nhân của bà nếu còn nghe lời bà sớm muộn gì Tuần Điểu cũng sẽ bị hủy trong tay bà!"
"Bà!" Y sư tái mặt, ngón tay run run chỉ về phía Bà Bà, hét lên như một con thú bị chạm vào vảy ngược."Mau bẻ gãy chân bà ta."
Bà Bà cưới lớn, dùng đôi mắt trắng dã và khuôn mặt máu đỏ như ác quỷ bò lên từ địa ngục nói: "Bà dám chạm tay vào ta không, chỉ cần bà dám chạm thì sớm muộn gì bà sẽ giống ta, tự rạch mi tâm, mặt nhuộm máu đỏ và rồi bị người ta xa lánh ruồng bỏ, BẺ GÃY HAI CHÂN!"
Bà Bà nhấn mạnh mấy từ cuối, nghe vào tai y sư Tuần Điểu có cảm giác hai chân mình đau nhói.
Bà ta bất giác lùi về phía sau, sợ hãi nhìn Bà Bà, rồi nhìn qua các thú nhân đang nằm trên nền đất. Lúc này bà ta bỗng hoảng sợ, câu nói 'bẻ gãy hai chân' liên tục quay cuồng trong đầu bà ta.
"Sẹo em làm gì đó?" Thái Linh kêu lớn, xóa tan dòng suy tưởng quỷ dị của y sư Tuần Điểu.
Chỉ thấy Sẹo run rẩy cầm viên đá nhọn chọc vào mi tâm mình, vừa chọc vừa khóc, lực tay con bé quá yếu nên không tạo được vết thương, chỉ sinh ra các vết bầm tím do đập mạnh.
Sẹo vừa đập trán mình vừa khóc: "Em không muốn làm thú nhân Tuần Điểu, em ghét họ, em thấy mình tanh tưởi, tanh quá... là em đã hại anh chị... là em đã bẻ gãy đôi chân các anh... hu hu... em thật bẩn... em phải giết chết dòng máu của mình... em bẩn quá!"
Diễm lảo đảo lao nhanh đến bên cô bé, giật lấy hòn đá khỏi tay Sẹo, ôm lấy cô bé: "Đừng làm tổn thương mình, em không hại ai cả, em không phải là thú nhân Tuần Điểu, em là thành viên của Tà thần, là Tà thần đó em biết không?"
Sẹo gật đầu khóc lớn trong lòng Diễm, giọng anh ách đáp: "Tà thần, em muốn làm Tà thần, bẩn cũng được nhưng không hại anh chị..."
"Điên hết rồi, chúng ta đi!" Y sư Tuần Điểu để lại một câu như vậy rồi quay lưng rời đi cùng tộc nhân mình.
Hùng Điểu cũng đi, trước khi bọn chúng rời khỏi Diễm quay đầu nhìn những thú nhân mình từng xem như người nhà kia, gằn giọng: "Hùng Điểu ơi Hùng Điểu rồi sẽ có ngày các ngươi phải trả giá!"
Tộc trưởng Hùng Điểu nhìn cô nở nụ cười sâu xa, để lại một câu: "Thú nhân được chúc phúc chỉ có thể nhận về vinh quang, trả giá mà cô nói chỉ có thú nhân Tà thần mới phải nhận thôi."
Diễm bực mình nhìn theo bóng lưng của nhóm thú nhân Tuần Điểu, khi xưa cô còn lưu luyến tộc nhân của mình nhưng giờ cũng như Sẹo, cô ước gì mình đừng chảy dòng máu của bọn họ.