Chương 40: Quả có mùi hương khủng khiếp

Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Phúc Bồn Tử 08-09-2024 16:05:50

Sau khi săn thú xong, Hùng Vu quyết định thử phương pháp cạo lông của Thái Linh, hắn dựng một cái bếp cách xa nhóm Tà thần, cất công lên núi đá để lấy quả cứng, còn chọn quả có kích thước y hệt những quả mà nhóm Thái Linh đã chọn, sau đó lấy thêm mấy quả nhỏ để làm bát, khi đi qua rừng trúc, dù có cười nhạo người ta dùng hai que nhỏ gắp thức ăn, hắn vẫn tò tò đi vào, chặt một cây trúc mang về. Tới nơi bắt đầu xử lý thịt thú, lúc làm xong hắn hài lòng vuốt ve thân hình bóng bẩy không cọng lông của con vật, còn không nỡ mổ bụng làm mất đi vẻ đẹp của nó. Nhưng bụng hắn réo ầm lên kháng nghị, nên Hùng Vu phải mổ bụng ném nội tạng. Dù không có rau dại nhưng hắn vẫn làm theo bài bản, tách thịt mỡ đem lên đun cho tới khi ra dầu, để nguội rồi cho vào ống trúc cất giữ. Không biết giữ để làm chi nhưng hắn vẫn cất, còn hớn hở ôm nó hôn hôn như thể nhặt được vật báu. Hắn tách xương ném vào nồi ninh thật lâu cho tới khi nước chuyển qua màu trắng giống y chang nồi canh của nhóm thú nhân Tà thần, lúc này mới múc ăn. Nước xương vào miệng mang theo vị béo ngậy làm hắn thích thú, mắt hắn nheo lại từ từ cảm thụ hương vị lần đầu tiên trong đời được thưởng thức. "Quá ngon, Thú nhân Tà thần thật thông minh!" Buột miệng thốt ra lời ấy, Hùng Vu lại chán nản, hắn sao có thể khen thú nhân Tà thần được kia chứ. Thấy mình đã làm sai, hắn đứng lên nghiêm túc như một con dân đang tuyên bố lại đức tin của mình: "Tà thần là thú nhân ô uế, thú nhân bị ruồng bỏ, không có quyền sở hữu những thứ tốt đẹp." Đọc xong hắn ngồi xuống, cầm lên bát canh lại rơi vào trầm tư, canh này, cách cạo lông này, cách dùng thịt mỡ này, đó là những thứ... không tốt đẹp nhỉ? Vừa tự hỏi hắn vừa ăn, tới khi no bụng liền gấp gáp ôm ống trúc chứa dầu quay về, khi đi qua bẫy săn nhìn thấy con heo rừng đã chết nằm bên trong, hắn ngó quanh lo lắng mùi máu sẽ dụ những con thú khác tới rồi cướp mất con heo rừng trong bẫy. Hùng Vu bèn chặt vài cành cây to đặt ngang bẫy, che nó lại. Làm xong hắn quay về cành cây quen thuộc đặt lưng nằm ngủ. Khác với mọi hôm chờ mặt trời lên cao mới dậy, hôm nay Hùng Vu dậy sớm hơn, vừa tỉnh liền rời khỏi chỗ ẩn nấp chạy tới bẫy thú, nhìn thấy con lợn rừng nguyên vẹn bên trong hắn thở phào, nâng cành cây lớn lên đem đi thật xa ném bỏ, sau đó quay lại trèo lên cây cao chờ đợi. Tới khi mặt trời lên lưng chừng hai giống cái hôm qua mới đi tới kiểm tra bẫy, lúc nhìn thấy con lợn rừng bên trong cả hai nhịn không được ôm lấy nhau cười lớn đầy vui mừng. Bất giác khóe môi Hùng Vu nhích lên, cười trong vô thức. Sau khi lôi con heo rừng ra hỏi bẩy, Thái Linh cùng Diễm quyết định rút cọc đem về. Sau khi lấy hết cọc cả hai lấp lại đất đã đào hôm qua trả về hình dáng bình thường cho khu vực bị họ làm tổn hại. Vì đã có heo rừng nên ngày hôm đó bọn họ không đi đặt bẫy nữa, ở nhà xử lý thịt heo. Khi mổ bụng heo thay vì vứt hết nội tạng như hôm qua, Thái Linh giữ lại, cô tự mình xử lý thật sạch sẽ sau đó cùng Bà Bà đi vào rừng. Muốn nấu món nội tạng heo ngon thì cần thêm chút rau, dựa vào dị năng của bản thân sau một hồi tìm kiếm, cô tìm được một loại quả trắng, có mùi rất hắc, khi lại gần khu vực cây quả trắng, xung quanh không có bóng dáng một con vật nhỏ nào. Bà Bà không thể chịu được bịt mũi muốn rời đi. Thái Linh cũng sắp bị mùi của quả trắng làm cho ngạt thở, cô vội vàng che mũi hái một ít rồi nhanh chóng rời đi. Khi quả rời khỏi cây mùi hương nhạt bớt dễ ngửi hơn. Rời khỏi khu vực cây có quả mùi kinh khủng kia, Bà Bà như sống lại thở gấp từng hơi, nói: "Bà chưa từng thấy loại cây nào có mùi kinh khủng như vậy." Thái Linh cũng gật đầu, mùi hương này không biết khi nấu lên có thể thay đổi hay không, trong dị năng của cô phân tích, đây là thuốc có thể làm ấm cơ thể giúp trị cảm lạnh. "Cháu hái quả thối này về làm gì?" Thấy Bà Bà gọi tên khá khó nghe, cô liền sửa: "Đừng gọi là quả thối." Cô ngẫm nghĩ một lát, hình dạng quả trắng trên tay cô rất giống củ tỏi ở Trái Đất, nên cô đề nghị: "Gọi là tỏi đi. Nó là một vị thuốc có thể dùng làm ấm cơ thể vào những ngày mưa lạnh, hay bị cảm lạnh, cũng có thể dùng nấu ăn. Tí về cháu nấu cho bà nếm thử." Thái Linh vốn có khả năng thấy được các dự kiến liên quan đến thực vật nên việc cô đặt tên cho quả thối hay muốn dùng nó nấu ăn Bà Bà không dám phản đối, bà chỉ hy vọng khi nấu ra nó đừng quá khó ăn. Hùng Vu lại tiếp tục quay trở về cành cây quen thuộc của mình, chỗ này sắp biến thành ngôi nhà thứ hai của hắn luôn rồi. Hôm nay tâm trạng của hắn khá là tốt, khóe miệng cứ cong lên hoài, khi nhìn thấy giống cái xử lý thịt heo, không hiểu sao hắn lại có cảm giác thành tựu cứ như thể con heo đó là do hắn săn được vậy. Làm thịt heo xong giống cái lại giữ nội tạng lại. Lúc này Hùng Vu không cười được nữa, hắn có dự cảm hôm nay lại có điều kỳ quái mới, hắn ngồi xổm trên cây căng mắt mong chờ. Nào ngờ sau khi xử lý nội tạng xong, giống cái thông minh kia liền đi mất. Sau mấy ngày quan sát, hắn đã phát hiện ra một điều, trong nhóm thú nhân Tà thần, giống cái nhỏ con có mái tóc đen được mọi người gọi là Thái Linh kia là giống cái rất thông minh, mưu mẹo săn thú đến xử lý thịt thú đều ra từ miệng cô nàng, mọi người trong nhóm thú nhân Tà thần cũng rất nghe cô ta. Nhưng khi nhớ tới bộ dạng của Thái Linh hắn tặc lưỡi tiếc rẻ: "Đáng tiếc mặt có sẹo hơi xấu." Nói xong hắn lại chờ đợi, cuối cùng dưới sự mong chờ đến mỏi mắt của Hùng Vu, Thái Linh trở về mang theo một loại quả có mùi hắc đến mức xộc lên tới chỗ Hùng Vu làm hắn suýt nữa thì để lộ ra vị trí nếu không nhanh bịt mũi lại. Khi thấy Thái Linh xử lý quả có mùi hắc, Hùng Vu nôn nao chẳng khác gì các thú nhân bên dưới. Cái này ăn được sao? Ăn vào có bị mùi hương giết chết không?" Không chết thì liệu miệng có mang theo mùi hương đó cả ngày không nhỉ? Càng nghĩ hắn càng lo sợ cho các thú nhân bên dưới, bọn họ chắc chắn sẽ phải ăn đồ của Thái Linh nấu. Hắn bỗng thấy thương thay cho nhóm thú nhân kia, chỉ hy vọng họ bình an trôi qua ngày hôm nay. Thái Linh bóc vỏ, cắt lát quả trắng. Chất của nó hệt như củ tỏi ở Trái Đất, hình dáng cũng y chang chỉ khác nó là quả mọc trên cây chứ không phải củ chôn dưới đất như tỏi. Mùi hương của nó quá nồng, nồng tới mức khi cắt sống mũi cô vì ngửi nhiều mà tê cứng. Thái Linh khá lo lắng sợ dị năng của mình sai sót phán đoán lầm làm hại mọi người. Nhưng cô vẫn kiên trì làm theo công thức, cho dầu vào nồi, làm nóng, ném tỏi vào. Mùi hương khi này sẽ quyết định nó có phải là tỏi, có thể dùng như một gia vị bổ sung vào các món ăn hay không?