Nhóm thú nhân Hùng Điểu thực hiện nghi thức đưa tiễn giống đực xấu số xong liền cáo biệt hắn, để hắn ở lại một mình trên núi cao cô độc, xung quanh có không ít bộ xương của thú nhân đã ra đi trước đó.
Thú nhân đáng thương rướn cổ nhìn theo nhóm tộc nhân của mình rời đi, bóng dáng của họ ngày càng thu nhỏ lại, nước mắt lăn dài hai bên thái dương, cánh tay thô ráp vươn lên hướng về phía các tộc nhân, miệng mở ra khép lại muốn bảo họ đừng đi, nhưng rồi không thể nói được.
Hắn nằm xuống nhìn lên trời, sắc trời ngày càng tối, gió thổi qua dù đang trong mùa hè ấy vậy mà hắn lại thấy lạnh, lạnh từ trong lạnh ra.
Nhìn những bộ xương nằm rải rác khắp nơi, hắn đồng cảm, có lẽ trước lúc chết đi hoàn toàn hoặc bị một con thú nào đó ăn thịt, họ cũng cô đơn, sợ hãi như hắn nhưng không thể quay trở về.
Hắn nhìn thấy một hòn đá nhọn, ý nghĩ tự sát bỗng trỗi lên trong đầu hắn. Ở đây chờ chết trong cô đơn và sợ hãi âu là tự kết liễu cuộc đời mình đi cho rồi.
Khi hắn cầm lấy hòn đá, một tiếng kêu sợ hãi vang lên.
"Anh làm gì đó?"
Giọng nói ấy vô cùng quen thuộc, đó là âm thanh của người hắn yêu. Hắn không dám nhìn sợ rằng chỉ là ảo giác trước khi chết do mình tưởng tượng ra. Hắn tiếp tục di chuyển hòn đá, nhưng bị một lực đẩy mạnh ngăn cản, ngay sau đó hắn rơi vào cái ôm ấm áp.
"Em sao lại..." Hắn run rẩy nhìn giống cái đang ôm mình, bàn tay thô vội ôm ghì lấy cô đầy sợ hãi, sợ đây chỉ là giấc mơ không thật.
"Đừng tự tử, tôi mang cô ấy đến cứu cậu, chỉ là cậu có dám thử hay không?" Giọng của tộc trưởng vang lên.
Thú nhân sợ hãi nhìn hắn ta, lắp bắp: "Tộc trưởng..."
Thú nhân được đưa tới một hang động cách xa bộ lạc Hùng Điểu, Vi theo cách của Hùng Vu tiến hành chữa trị cho hắn.
Khi bó bột trắng lên chân thú nhân, cô ta hồi hộp chăm chú quan sát xem người yêu có biểu hiện gì khác thường hay không. Trong lịch sử y học của thú thế, thì đây là một loại quả có độc, không thú nhân nào dám dùng nó, đặc biệt là tầng lớp y sư như bọn họ càng không dám mạo hiểm.
"Anh thấy thế nào?" Vi hỏi.
Giống đực hiện đang rất vui, hắn vốn đã chấp nhận cái chết, còn có ý định tử tự nào ngờ người yêu tới, tộc trưởng còn đồng ý cho hắn thử cách chữa thương mới do Hùng Vu mang về.
Hắn lắc đầu đáp: "Có hơi tê, nhưng không quá khó chịu."
Sau khi bó lại chân và nẹp chặt cho thú nhân, Vi ở lại với hắn ta cả đêm để xem biến chứng. Còn tộc trưởng quay trở lại ứng phó việc trong tộc.
Sáng hôm sau tộc trưởng quay lại cùng một lượng thức ăn đủ cho vài ngày, khi nhìn thấy thú nhân kia vẫn bình an hắn mỉm cười.
Sau khi băng bó vết thương cho người yêu xong, Vi đi ra ngoài với tộc trưởng, cô hỏi tộc trưởng: "Nếu như cách chữa thương này có tác dụng ngài tính xử lý thế nào, có cho áp dụng trong bộ lạc không?"
Tộc trưởng hơi trầm ngâm: "Hiện tại trong bộ lạc vẫn chưa biết cách chữa thương này là của nhóm thú nhân Tà thần, nhưng muốn y sư dùng nó chắc chắn bà ta sẽ truy hỏi nguồn gốc, đến khi biết rõ thì dù có tác dụng bà ta cũng không đồng ý."
Tộc trưởng nhìn vào hang động: "Hơn nữa nếu cậu ta có được chữa lành thì cũng khó mà trở về bộ lạc sinh sống nếu không được y sư chấp nhận. Trừ khi bà ta chết đi."
"Chết..." Vi lặp lại từ này.
Chỉ cần y sư hiện tại chết đi, y sư kế nhiệm sẽ thay thế, lúc ấy người còn sống sẽ có quyền quyết định tất cả.
Tộc trưởng nhìn Vi với ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó để lại một lời nhắn: "Cô không nên ở ngoài quá lâu, hiện tại người quản lý cô vẫn đang còn sống, bà ta sẽ nghi ngờ nếu cô không xuất hiện."
Vi gật đầu với tộc trưởng."Tôi sẽ về."
Tộc trưởng rời đi, Vi nhìn vào trong hang động, hai tay siết thành đấm, ánh mắt đầy sát khí. ...
Hùng Vu quay trở lại vị trí, tiếp tục canh chừng nhóm thú nhân Tà thần, nhìn những giống đực của họ đang đi lại thuần thục hơn lòng hắn quặn thắt. Y sư không chấp nhận cách chữa thương này, hắn lại không thể làm gì, cứ trơ trơ mắt nhìn một người bạn nữa chết đi.
Hùng Vu chán nản, đến nhiệm vụ cũng không muốn làm, đứng lên rời khỏi vị trí đi dạo đâu đó cho khuây khỏa.
Bất tri bất giác hắn tới gần khu vực hay săn thú của bộ lạc, lúc nhận ra và tính quay đầu hắn nhìn thấy Vi và y sư đang cãi nhau.
Hắn tò mò lại gần liền nghe tiếng quát hung dữ của y sư: "Con điên rồi, đó là cách chữa thương của lũ Tà thần, con dùng cho người yêu không sợ sau này hắn sẽ mang theo ô uế ư?"
Hùng Vu giật mình, hắn nhận ra Vi là người yêu của giống đực đã bị đưa về với thần thú hôm qua.
Vi bình tĩnh nói với y sư: "Chúng ta chỉ cần nói đó là cách chữa thương do tộc Hùng Điểu sáng tạo ra, không nói là của thú nhân Tà thần, thì ai biết được."
"Không được." Y sư gạt phăng câu nói của cô."Tà thần là thứ ô uế, tuy không ai biết chúng ta lấy của bọn nó, nhưng dùng về lâu về dài, con chắc là cách đó an toàn, con chắc là những thú nhân được cứu kia sẽ bình thường? Nói tóm lại ta phản đối, con mau đưa người yêu con lên núi cao để hắn chết đi."
"Không thể." Vi xẵng giọng."Con không thể nhìn người mình yêu cứ vậy chết đi, anh ấy là cả cuộc sống của con, có cách để cứu anh ấy sao chúng ta lại không làm!"
Y sư thấy không khuyên được đệ tử của mình, bèn hăm dọa: "Nếu con cứ cố chấp như vậy, thì cho dù giống đực kia được chữa khỏi ta cũng sẽ ngăn không cho hắn quay lại bộ lạc, khi ấy hắn chẳng khác gì thú nhân lang thang bị người người ghét bỏ. Con chọn đi, để thú nhân đó về với Thần thú theo nghi thức, hay hại hắn không còn bộ lạc."
Vi lạnh lùng nhìn y sư, giọng nói không chút độ ấm: "Thầy tuyệt tình vậy ư?"
Y sư quay lưng lại với Vi nói: "Đây không phải là tuyệt tình, là luật, sau này con lên làm y sư cũng phải tuân giữ luật này."
Vi nhìn chằm chằm bóng lưng của y sư. Nơi cô ta dẫn bà tới là một vách núi, trước mặt y sư chính là vách núi cao không thấy đáy, bên dưới ngập sương mù. Vi đưa ra quyết định, dựa theo sự chấp thuận hay không của y sư mà bà ta sẽ được về hay phải ở lại nơi này vĩnh viễn.
Giờ thì cô đã có quyết định.
"Thầy, con xin lỗi, con chọn người con yêu và chọn cả chức y sư của bộ lạc, sau này con sẽ làm thật tốt chức vị mà thầy để lại, thậm chí còn giúp Hùng Điểu vươn lên thành tộc thú nhân hàng đầu, khiến các thú nhân tộc khác phải kính ngưỡng, muốn được giao lưu."
Y sư nghe vậy nhíu mày, cảm thấy rất khó hiểu. Bà ta quay đầu lại, thứ nhìn thấy đầu tiên lại là đôi tay của giống cái đang vươn tới, chạm vào ngực bà ta rồi đẩy mạnh về phía sau.
Hùng Vu đứng từ xa chứng kiến cảnh này vô cùng bàng hoàng.
Lúc hắn muốn chạy tới chỗ Vi để xem tình hình y sư, thì vai bị giữ lại, quay đầu nhìn lại, hắn giật mình khi thấy tộc trưởng đang ở phía sau, không biết đã đến từ bao giờ.
Hùng Vu lo lắng nói nhưng ngôi từ cứ loạn xạ hết lên: "Tộc trưởng... y sư... Vi..."
"Kệ đi." Tộc trưởng dửng dưng đáp, thậm chí còn có chút vui vẻ."Đã đến lúc chúng ta cần một y sư biết nghe lời, muốn có một y sư như thế thì phải tìm cho cô ta điểm yếu."
Hùng Vu rùng mình, quay lại nhìn Vi, chỉ thấy cô nàng đứng bần thần trước vách núi. Hùng Vu liếc qua tộc trưởng, hắn như nhận ra điều gì đó, sợ hãi không dám nói ra.
Tộc trưởng siết chặt bả va hai hắn khuyên nhủ: "Chuyện hôm nay có lợi cho bộ lạc, cậu đừng dại nói ra cho ai nghe, sống để bụng chết mang theo. Sau hôm nay cách thức chữa thương kia sẽ thuộc về chúng ta, đó cũng là điều cậu muốn mà đúng không?"
Hùng Vu im lặng không dám trả lời. Tộc trưởng chẳng còn gì muốn nói bèn rời đi, bên kia Vi cũng đã đi, chỉ còn lại Hùng Vu, hắn cứ đứng lặng như thế nhìn về phía vách đá, toàn thân phát run.
Hai thú nhân Hùng Điểu vừa làm nhỉ? Họ vừa giết chết đồng loại của mình chỉ để đạt được mục đích, hành động này có được xem là tốt đẹp không?