Chương 37: Giống cái Tà thần săn được cả động vật

Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Phúc Bồn Tử 08-09-2024 16:05:50

Mấy hôm nay Bà Bà cùng nhóm Thái Linh thường xuyên săn thú nước nên tay nghề tăng lên không ít, chẳng mấy chốc số thú nước gần chỗ họ đã ít đi, con lớn bị bắt hết chỉ còn con nhỏ, Bà Bà lo lắng không biết sắp tới đây thức ăn của bọn họ phải giải quyết thế nào. Đang lúc bà lo lắng đi dạo dọc bờ suối bất ngờ trông thấy Thái Linh đang vót rất nhiều cây nhọn. "Cháu tính làm gì à?" Bà hỏi. "Cháu đang làm bẫy thú, thịt cá... thú nước sắp hết, chúng ta không thể tiếp tục ăn nó, hơn nữa ăn mãi cũng chán, các giống đực còn đang bị thương cần nguồn thức ăn đa dạng hơn để bồi bổ." Loại thú nước mấy ngày nay họ săn có hình thú giống cá ở Trái Đất, nhưng do các thú nhân nơi này quen gọi là thú nước nên cô chỉ đành gọi theo, sửa tên rất phiền phức. Ngồi gần đó Ưng Phan nghe thấy thế vội nói: "Không cần đâu, cứ lấy thịt thú nước là được rồi, còn ít thì ăn ít, thêm chút trái cây là được." Hắn sợ cô đi xa sẽ nguy hiểm. Thái Linh cương quyết lắc đầu: "Không được bọn anh cần nhiều chất dinh dưỡng, mỗi thịt thú nước là không đủ." Diễm đứng lên lại gần nói: "Tôi đi cùng cô, mấy nay ăn thịt thú nước dù ngon nhưng tôi cũng ngán lắm rồi." Thái Linh mỉm cười nhìn cô, đúng là có ngán thật nhưng nếu vẫn tiếp tục để cô ăn cá, cô vẫn sẽ ăn tiếp được. Hai cô gái mang theo nhiều thân cây vót nhọn rời đi. Đứng trên cao Hùng Vu nghe thấy hai giống cái đòi đi đặt bẫy thú liền cười nhạo, nhưng khi họ đi hắn nhịn không được cùng đi theo. Vừa đi hắn vừa nghĩ tới biểu cảm thất vọng của hai giống cái khi không săn được thú, liền cười tủm tỉm. Từ qua tới giờ khá nhiều chuyện của thú nhân Tà thần bị hắn cười nhạo, nhưng chưa chuyện nào theo ý hắn, hôm nay sự kiện săn thú chắc chắn như hắn nghĩ, các giống cái chẳng thể săn được con mồi nào. ... Phương pháp làm bẫy của Thái Linh rất đơn giản, đào hố nhét những thây cây vót nhọn cắm vào bên trong, sau đó lấy lá cây che lại tránh để lộ ra dấu vết, rồi chờ đợi thú hoang đi qua không để ý ngã vào. Phương pháp này rất thô sơ nhưng đây là cách duy nhất cô nghĩ ra được. Diễm bên cạnh hỗ trợ cô đào đất, phủ đất và lá cây lên, cả quá trình không hề kêu ca hay gây phiền hà cha Thái Linh. Bẫy hai người họ đào không quá lớn, giỏi nhất chỉ có thể săn được heo rừng choai choai. Nhưng chỉ cần săn được con đó hôm nay toàn đội của họ sẽ có được một bữa no nê. Sau khi làm xong, Thái Linh ném xuống vị trí cái hố một con thú nước đã nướng chín, sau đó cùng với Diễm lùi lại núp sau một thân cây lớn. Diễm đến được chỗ an toàn, không nhịn được tò mò hỏi: "Cách này được không?" Thái Linh lắc đầu: "Tôi cũng không chắc lắm, nhưng chỉ cần nghĩ được cái gì liền muốn thử cái đó." Diễm thở dài, cũng không trông mong nhiều, nhưng vẫn chuyên chú quan sát. Trên đầu bọn họ cách hai cành cây, Hùng Vu đang nhàn nhã chờ xem vẻ mặt thất vọng của hai giống cái Tà thần khi không săn được thú. Bọn họ có thể săn được thú nước bằng phương pháp dùng cây nhọn hỗ trợ, nhưng thú nước nhỏ và hiền họ mới làm thế được, còn các con thú khác chúng không chỉ to, da dày, khả năng công kích rất lớn, một cái bẫy thô sơ như thế chắc gì đã bắt được chúng. Hơn nữa hắn chưa từng thấy ai đi bắt thú bằng bẫy như thế, nên chắc chắn cuộc đi săn của hai giống cái dưới kia sẽ thất bại, hoàn toàn thất bại. Mặt trời mỗi lúc một lên cao, ánh nắng chiếu xuống khu rừng cùng với gió lặng khiến không gian trở nên oi bức khó chịu. Mồ hôi chảy ướt người hai giống cái nhưng bọn họ không ai chịu rời đi vẫn kiên trì chờ đợi. Hùng Vu ngồi xổm nhìn xuống từ trên cao lắc đầu tặc lưỡi cười cười – hắn rất muốn nhảy xuống bảo hai người họ hãy chết tâm đi, làm gì có ai săn thú bằng cái bẫy bé tí như vậy chứ. Thái Linh cũng sốt ruột, cô âm thầm cầu nguyện hi vọng có thể bắt được một con vật nhỏ làm bữa tối. Trời dần về chiều, Diễm thấy mọi thứ vẫn không có gì xảy ra bèn quay qua tính khuyên Thái Linh đi về, nào ngờ ngay lúc này có tiếng di động ở gần chỗ cái bẫy. Ngay lập tức Diễm nín thở nhìn qua đó, chỉ thấy một con thú hai tai đôi mắt đỏ nhảy ra, nó nhìn chằm chằm con cá nướng chỗ cái bẫy. Diễm và Thái Linh gần như nín thở chờ xem hành động của nó. Trên cao Hùng Vu quan sát cũng hồi hộp không kém. Đột nhiên từ phía sau hai con thú tai dài nữa nhảy ra, bọn chúng cùng nhìn về phía con cá nướng, sau đó cả ba lao lên. Ngay khi vừa đặt chân lên mặt cỏ, cả ba con vật đều rơi xuống hố, tiếng thú ré vang lên. Diễm vui mừng nhìn Thái Linh muốn chạy ra xem thử nhưng bị cô đè lại. Thái Linh đang quan sát xem có con thú nào khác đi tới hay không, cô sợ ngoài bầy thú tai dài sẽ còn những con vật khác. Chờ thêm một lát tiếng kêu trong hố đã ngừng, cũng không có con vật nào khác chạy tới, khi này Thái Linh mới kéo Diễm ra ngoài, đến gần bẫy để xem. Bên trong ba con thú tai dài mập bị cây đâm lủng bụng đã chết. Diễm vui mừng cúi xuống kéo cả ba lên, sau đó muốn nhổ cây khỏi hố liền bị Thái Linh ngăn cản. "Bây giờ bên trong đã có mùi máu, rất dễ dụ thêm các con vật khác tới, chúng ta đừng thu vội, lấp cỏ lại rồi quay về, sáng mai trở lại kiểm tra xem có săn được con mồi khác hay không, khi đó rút bẫy cũng không muộn." Diễm đồng ý, cùng Thái Linh buộc ba con thỏ vào cây khiêng về, suốt chặng đường đi Diễm không ngừng cười, nói: "Trên đời này làm gì có giống cái nào tự săn thú được như chúng ta, nói ra chuyện hôm nay chắc không có ai tin." Thái Linh cười đáp: "Săn thú vốn không nhất thiết phải dùng tới vũ lực hay sức mạnh, có thứ đó thì càng tốt nhưng không có có thể dùng mưu mẹo." "Cô thông minh thật đấy!" Diễm khen thật lòng. Thái Linh chỉ cười không dám nhận công, cô đây là học theo phương thức đã từng xem trong tivi nào phải tự mình sáng tạo ra. Trên cao Hùng Vu thất thần nhìn hai giống cái, lúc thấy bọn họ săn thú nước hắn cũng không bất ngờ lắm, nhưng bây giờ nhìn họ bắt được ba con thú trong rừng một cách dễ dàng, hắn vẫn không thể tin được cái hố bé tẹo ấy có thể săn thú, còn săn được ba con thú tai dài có chất thịt thơm ngon. Hắn cảm thấy hoài nghi chính bản thân mình, mấy năm qua hắn cứ cho rằng săn thú là chuyện của giống đực, chỉ có giống đực mới làm được, nhưng hôm nay quan niệm mấy đời của nhà hắn đã bị hủy hoại. Hắn cảm thấy nhiệm vụ lần này của mình có quá nhiều đã kích, quá nhiều sự việc khác thường. Hắn rất muốn đem mọi chuyện mình nhìn thấy từ qua đến giờ chia sẻ với nhóm bạn, đáng tiếc bây giờ không thể quay về. Hùng Vu chỉ đành mang theo một bụng tâm sự, theo chân Thái Linh và Diễm quay lại nơi trú ẩn của bọn họ.