Nhóm thú nhân Tà thần tự biết khả năng của bản thân không thể nào thoát khỏi sự vây công của nhóm Tuần Điểu. Tốc độ của họ đang chậm lại, phía sau nhóm Hùng Điểu rất nhanh sẽ đuổi tới, khi này cơ hội sống sót càng mong manh hơn.
Không chỉ Ưng Phan lãnh đạo nhóm nhận ra nguy cơ mà các thú nhân khác cũng bắt đầu tính đến trường hợp hạ cánh, để các giống cái chạy vào rừng thoát thân, còn họ sẽ ở lại liều chết với nhóm thú nhân Tuần Điểu.
Đang lúc họ âm thầm tính toán thì Thái Linh lại lên tiếng, cô tình nguyện giao ra phương thức làm xà bông, nhưng các thú nhân không cam lòng, khó khăn lắm mới có một thứ đặc biệt thuộc về họ, xà bông khiến họ kiêu ngạo, dù bây giờ có bị giết chết họ vẫn sẽ cười mà chết đi vì họ biết cái chết của họ chính là bảo vệ cho thứ quý giá nhất của thú nhân Tà thần, những thú nhân được cho không có quyền sở hữu bất cứ thứ gì.
Mã Vằn hét lớn: "Không được, Thái Linh đừng giao công thức ra, chúng tôi sẽ bảo vệ cô và các giống cái khác an toàn... hự... đừng giao công thức ra. Xin cô đấy!"
Mã Vằn bị tấn công bởi hai thú nhân Tuần Điểu. Diễm trên lưng hắn bất lực nhìn thú nhân chiến đấu, giờ phút này cô ước gì mình cũng có sức mạnh để có thể bẻ gãy cặp sừng đáng ghét của Tuần Điểu, hỗ trợ cho thú nhân trong đội.
Sống mũi cô cay xè, ánh mắt bất lực hướng về phái Thái Linh hét lớn: "Chúng ta cùng chết đi, đừng đưa cho họ, nếu như Tà thần không thể dùng vậy đừng để bất kỳ thú nhân nào được sử dụng xà bông."
"Lũ điên." Một thú nhân Tuần Điều gào lớn."Đừng tưởng chết thì bọn mày sẽ mang theo được công thức xà bông, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ tìm ra cách, bởi chúng ta là thú nhân tôn quý, thú nhân được Thần thú chúc phúc!"
Diễm cười lớn: "Vậy thì cứ chờ đến ngày bọn mày được chúc phúc đi!"
Lúc khác có thể Thái Linh sẽ nghe lời các thú nhân cùng nhóm không giao ra công thức làm xà bông, nhưng bây giờ cô không thể nghe ai, cô cần mọi người cùng sống.
"Tôi sẽ giao nhưng với điều kiện phải để tất cả chúng tôi rời đi an toàn, nếu không!"
Ánh mắt cô đỏ quạch hằn lên sát ý, nghiến răng nói: "Cùng chết!"
Các thú nhân Tà thần không hài lòng, còn thú nhân Tuần Điểu bắt đầu lo lắng, những thú nhân bị ép vào đường cùng cũng giống như dã thú hung tợn, khi ấy chúng sẽ không còn thiết gì tới sự sống, chỉ ước kéo theo đối thủ cùng chết chung, lúc đó cơ hội sống sót của bọn họ sẽ rất mỏng manh, nếu may mắn thì cũng mang theo những vết thương chí mạng chẳng khác gì đã chết về bộ lạc, kết quả đó là điều họ không muốn có nhất.
Tuần Điểu bắn đầu ngừng công kích. Các thú nhân Tà Thần không đồng ý. Thái Linh lớn tiếng thuyết phục họ: "Chúng ta phải sống, chỉ cần sống thì sẽ có được nhiều thứ còn quý giá hơn xà bông."
Thú nhân Tuần Điểu nghe cô nói, chỉ bật cười khinh bỉ, họ vẫn cho rằng công thức xà bông nằm trong tay thú nhân Tà thần là do bọn họ ăn cắp, đồ ăn cắp làm sao có nhiều cho bọn họ lấy.
Ưng Phan bị thương khá nặng, hắn biết mình sắp không thể bay tiếp, nên ra sức khuyên bảo mọi người: "Nghe Thái Linh đi, chúng ta giao đồ."
Các thú nhân không cam lòng nhưng cũng đành nghe theo Ưng Phan vì hắn là thủ lĩnh của bọn họ. Cả nhóm cùng hạ cánh xuống một khu rừng khá ít cây cối. Thái Linh nâng đỡ Ưng Phan để hắn đứng vững. Khi hóa về hình người cô mới nhìn thấy, không chỉ tay mà chân Ưng Phan cũng bị thương, khắp cơ thể đều là vết cào, không ít vết sâu hoắm máu ứa ra nhuộm đỏ toàn thân hắn.
Cô nhìn qua nhóm ba thú nhân còn lại, họ cũng đồng cảnh ngộ, nếu không nhanh chóng chữa trị rất có thể họ sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
"Nghe kỹ đây." Cô hét lớn, nói ra công thức."Muốn làm ra xà bông cần tìm những loại sau..."
Nghe xong nhóm thú nhân Tuần Điểu bán tín bán nghi.
Thấy bọn họ cứ nhấp nha nhấp nhổm không chịu để nhóm cô đi. Thái Linh bực dọc quát: "Bọn mày còn muốn gì nữa? Đó là công thức làm ra xà bông, muốn biết có thật hay không chỉ cần hái những thứ đó là có thể tạo ra xà bông."
Cô cười khinh: "Thú nhân Tà thần không có thói lừa dối để qua mặt ai, bọn này tự tin sống tốt hơn lũ chúng mày nhiều!"
Thú nhân Tuần Điểu không vui khi nghe cô nói vậy. Một thú nhân Tuần Điểu bước lên, quát: "Bớt nói mấy lời khó nghe đi, bọn mày không thể đi, phải đứng đây chờ, khi nào chúng ta thành công tạo ra xà bông khi ấy bọn mày mới có thể đi."
Muốn làm ra xà bông cần ít nhất ba mươi phút đến một giờ đồng hồ, sức của các thú nhân mạnh hơn người thường nên chắc chắn bọn họ sẽ chịu đựng được ít nhất hai giờ nữa.
Thái Linh hối: "Vậy còn đứng đó làm gì, không mau đi làm thử đi."
Thú nhân Tuần Điểu vừa quát Thái Linh xong quay lại cắt cử người đi tìm nguyên liệu. Phía xa xa nhóm Hùng Điểu, y sư tuần Điểu đang tới. Bọn họ hạ cánh xuống vây quanh nhóm thú nhân Tà thần, lúc này nhóm Ưng Phan muốn thoát cũng khó, chỉ có thể chờ bọn họ thực hiện theo thỏa thuận, nhận đồ sẽ thả người.
Thú nhân Tuần Điểu kể lại mọi chuyện cho y sư nghe, bà ta híp mắt nhìn nhóm Ưng Phan không nói gì, cứ như thể đang chờ đợi kết quả để đưa ra phán xét cuối cùng.
May mắn thú nhân đi tìm nguyên liệu quay về khá nhanh, bọn họ bắt tay vào thực hiện, sau bốn mươi phút xà bông ra đời trước con mắt kinh ngạc của bao nhiêu người.
Thấy kết quả đã thành, Thái Linh hô lớn: "Chúng tôi đi được rồi chứ?"
Y sư nhìn qua cô cười mỉm, gật đầu: "Đương nhiên, thú nhân bộ lạc sẽ không bao giờ thất hứa."
Thái Linh thở phào. Nhưng Y sư không cho tiếng thở phào của cô kéo dài.
"Nhưng–"
Chỉ với một từ như thế đã làm tim Thái linh thắt lại.
Y sư cười như một con cáo gian ác, đôi môi xấu xí phun ra những lời tàn nhẫn: "Tội ăn cắp có thể bỏ qua nhưng không thể tha thứ, nếu hôm nay chúng ta quá dễ dãi, ai biết ngày sau bọn mày còn làm ra chuyện gì nữa. Vì thế hôm nay trước khi rời đi, tất cả các thú nhân Tà thần phải để lại một cái chân xem như đền tội!"
"Cái gì?" Thái Linh trừng mắt nhìn bà ta, mặt cô không còn huyết sắc vì quá giận dữ.