Chương 28: Tìm kiếm kẻ có sẹo

Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Phúc Bồn Tử 08-09-2024 16:05:51

Sau khi ngôi nhà được xây dựng xong, mọi người trong nhóm ai cũng hăng hái đi tìm thức ăn chuẩn bị đón mùa mưa sắp tới. Nhóm giống cái tranh thủ tìm kiếm hái lượm quả xù xì để lấy bột và các loại cây thuốc có lợi. Dị năng của Thái Linh tìm ra được khá nhiều loại củ và quả ăn được như, củ đen, nhân bên trong vàng ươm giống hệt khoai lang, ăn chính thì bùi ngọt, ăn sống hơi chát và khá cứng không có vị. Ngoài ra họ còn tìm được một loại quả tím, hình dáng rất giống quả bí ngô ở Trái Đất, vỏ bên ngoài màu tím bên trong nhân màu vàng, ăn sống đắng ngắt gây khó chịu, nhưng nấu chín cực kỳ ngon. Khi thấy Thái Linh đào khoai đen và hái quả tím, Diễm ngăn cản kịch liệt vì đây là những loại củ và quả các thú nhân không bao giờ thu hoạch, cho tới khi Thái Linh chế biến và Diễm thưởng thức, khi này Diễm mới hay đó là những thực phẩm ăn được. Mấy ngày sau đó Diễm tích cực đào khoai đen và quả tím, mới chỉ mấy hôm dưới nhà sàn đã chất đống nhỏ khoai đen và quả tím đủ để ăn qua mùa mưa, may mà hai quả này có thể để lâu nên không ai ngăn Diễm thu hoạch chúng. Nhóm của họ hiện tại có tám thú nhân, số lượng lương thực tiêu hao mỗi ngày không quá nhiều, trong vòng bốn ngày họ đã tìm đủ lượng lương thực dùng trong một thời gian dài, về phần thịt thú vì không có phương pháp giữ đông nên Thái Linh đề nghị bắt động vật ngoan hiền về nuôi nhốt, chờ đến mùa mưa không ra ngoài đi săn được sẽ giết thịt. Các thú nhân hiểu rõ loài thú nào hiền lành dễ nuôi, trong ngày liền đem về hai con dê, hai con heo rừng và bốn con gà rừng. Mọi người trong nhóm bắt đầu học chăm sóc động vật, đây là việc mà trước kia họ chưa từng làm bao giờ, ban đầu có hơi bỡ ngỡ nhưng sau đó ai cũng thích. Không khí trong nhóm từ khi có nhà và thức ăn mọi người trở nên vui vẻ hơn, không còn cảm giác bất lực hay lo lắng vì mùa mưa sắp tới. Bà Bà nhìn các thú nhân vây quanh chuồng nuôi nhốt động vật, nở nụ cười hạnh phúc. Không khí vui vẻ này đến thời bà sống trong bộ lạc cũng chưa từng cảm nhận được. ... Tộc trưởng Hùng Điểu theo chân thú nhân cùng tộc tới gặp y sư Tuần Điểu. Nhìn một nhóm Tuần Điểu nhút nhát đứng một chỗ không đi giao lưu với ai, ông ta tỏ ra chán ghét. Nhưng vì mục đích của bản thân, sắc mặt không mấy tốt đẹp kia nhanh chóng được giấu đi. Ông bước tới chỗ y sư Tuần Điểu hỏi: "Bà chắc chắn giống cái trao đổi xà bông với chúng tôi không phải là người trong tộc bà?" Y sư gật đầu, nói ra mục đích của mình mong muốn Hùng Điểu giúp đỡ. Tộc trưởng Hùng Điểu đồng ý với yêu cầu: "Nếu muốn chúng tôi giúp đỡ, thì Tuần Điểu buộc phải giữ lời hứa, sau khi có được công thức tạo ra xà bông, ít nhất trong mười năm tới, Tuần Điểu phải luôn ưu tiên trao đổi lượng xà bông lớn với tộc Hùng Điểu và chỉ trao đổi giới hạn số lượng nhỏ với các tộc khác. Bà làm được không?" Nghe vậy y sư nhíu mày, nếu trao đổi với Hùng Điểu quá nhiều, chỉ sợ bọn họ dùng nó để trao đổi với các tộc thú nhân khác, nhưng bây giờ bà ta cần tìm người nếu không hạ mình chấp nhận rất có thể chuyến đi đến khu vực Hùng Điểu sẽ vô cùng khó khăn chứ huống chi là tìm người. Sau một hồi đắn đo, cuối cùng y sư gật đầu chấp nhận thỏa thuận. Sau khi phiên chợ chấm dứt thay vì trở về bộ lạc, y sư cho người quay lại truyền tin với tộc trưởng, mình mang theo một số người đi theo Hùng Điểu tới địa bàn của bọn họ. Thú nhân Hùng Điểu dự đoán giống cái tới trao đổi với họ ở không quá xa khu vực Hùng Điểu đang sinh sống, nên ngay khi về tới chỗ ở, tộc trưởng Hùng Điểu lập tức cho người đi lục soát khắp nơi. Ngoài đặc điểm nhận dạng ra, các thú nhân Hùng Điểu còn được cho ngửi mùi xà bông thơm, chỉ cần gặp phải thú nhân có mùi hương này thì chắc chắn tìm được giống cái đã từng trao đổi với họ. Chuyện tìm kiếm không hề dễ dàng, sau vài ngày lượn quanh khu vực sinh sống của mình, tộc Hùng Điểu bắt đầu đi xa hơn. Số lượng thú nhân của Tuần Điểu khá ít, ban đầu họ được Hùng Điểu đối xử như khách không bị yêu cầu tham gia tìm kiếm, nhưng thời gian kéo quá dài, y sư Tuần Điểu sốt ruột nên quyết định điều người của mình gia nhập đội tìm kiếm cùng thú nhân Hùng Điểu. Thái Linh nhìn những con vật được nuôi nhốt trong chuồng, có gà, có heo, có dê nhưng vẫn còn thiếu, nếu có thể tìm thêm được vịt hay các loại khác nữa thì quá tốt, đặc biệt là loại động vật có thể đẻ trứng. Thấy cô đăm chiêu quan sát chuồng nuôi, Ưng Phan lại gần hỏi chuyện: "Có vấn đề gì sao?" Thái Linh lắc đầu, đếm các con vật trong chuồng: "Mới chỉ có ba loại, nếu có thể tìm thêm hoặc có được những con vật đang đẻ trứng sinh con nhỏ sẽ tốt hơn, như vậy nguồn lương thực của chúng ta cũng sẽ tăng lên, dinh dưỡng phong phú hơn." Dinh dưỡng là gì? Lại một cụm từ mới phát ra từ miệng Thái Linh, cô luôn nói những từ khá khó hiểu, nhưng Ưng Phan cũng không tò mò muốn biết nghĩa, hắn cảm thấy những từ đó rất cao siêu, nó dường như mang một tầng ý nghĩa đặc biệt mà người thường khó có thể hiểu hết được. Bỏ qua cụm từ khó hiểu, Ưng Phan nghĩ tới các con vật, nói về loài có trứng thì mùa này vừa hay có một loại thú nước đang sinh sản, thú nước sinh cùng lúc trứng và bào thai, bào thai được bao quanh bởi một lớp màng mỏng, ngay khi sinh ra con non tự mổ lớp màng chui ra, còn trứng thường không nở ra con non và bị vứt bỏ. Các thú nhân hay lui tới nơi có thú nước sinh sống để nhặt những quả trứng này, đáng tiếc thú nước không bao giờ ở yên một chỗ, nó liên tục di chuyển nên rất khó đoán được hiện tại chúng đang ở đâu. May mắn vẫn còn một đặc điểm để tìm kiếm loài thú nước này, chính là đi theo ven suối hoặc tới những nơi có nguồn nước dồi dào. Ưng Phan nghĩ tới một nơi, bèn nói với Thái Linh: "Tôi biết một loài thú cho trứng, để tôi kêu người đi mang về nuôi." Nói xong Ưng Phan liền đi gọi người, lần này Kim đi cùng hắn, bọn họ hướng về phía có dòng suối lớn chảy xuyên qua khu rừng. Hướng đi này khiến Kim lo lắng: "Nếu bay tới đó khả năng cao chúng ta sẽ đụng độ những thú nhân khác." Ưng Phan cũng từng nghĩ qua cảnh tượng này, nhưng hắn muốn thực hiện điều Thái Linh mong muốn."Chúng ta cẩn thận một chút, bắt được vài con thú nước liền rời đi ngay." Kim hơi lo lắng nhưng vẫn gật đầu, vỗ cánh bay nhanh theo Ưng Phan. Các khá xa nơi hai thú nhân lang thang đang bay là một nhóm thú nhân Hùng Điểu, cơ thể bọn họ nặng nề, nên tầm bay thấp, tốc độ không nhanh, ngược lại Tuần Điểu lại rất nhanh nhẹn, bộ lông vũ trên lưng đưa bọn họ bay lên rất cao, đáng tiếc vì không quen thuộc địa hình nên bọn họ không dám bay quá xa nhóm Hùng Điểu. Bất ngờ một thú nhân Hùng Điểu lên tiếng: "Hầu như các khu vực xung quanh đây chúng ta đều đã tìm qua, chỉ còn lại một chỗ, đó là con suối chảy qua khu rừng, chúng ta có nên tới đó không?" Một thú nhân khác đáp lời: "Tới đó thử xem."