Thái Linh nhìn vẻ mặt đau đớn tựa như ai đó cứa vào tim gan của bà ta, cười khinh. Vẻ mặt đó quá giả tạo, bà ta có thể đánh lừa tất cả thú nhân, khiến bọn họ có cùng cảm giác như bà ta, đau đớn vì Thần thú bị xúc phạm, nhưng cô thì không, cô thấy thương cho vị thần không tồn tại kia hơn.
"Không!"
Thình lình Sẹo hét lớn.
"Chị ấy không ăn cắp, thú nhân Tà thần không ăn cắp, mấy anh chị ấy chẳng ai ăn cắp thứ gì của Tuần Điểu cả... hu hu... y sư bà đừng đổ oan cho bọn họ..."
Cô bé khóc nấc lên, sợ hãi nói: "Đừng làm gì các anh chị ấy, muốn như nào xin hãy tính lên cháu đi... là cháu sai... cháu sai rồi!"
Cô bé run rẩy bước ra từ sau lưng Diễm, ý định tiến về phía y sư Tuần Điểu để chuộc tội.
Thấy vậy Diễm vội vàng giữ cô bé lại quát lớn: "Em làm gì đó?"
Sẹo mếu máo nói: "Em sai rồi, họ tới đây tìm em, là em hại mọi người..."
"Không!" Thái Linh nói lớn."Em không hại ai cả, hơn nữa kể từ khi Tuần Điểu đuổi em ra ngoài, em đã không còn là thú nhân của bộ lạc đó nữa. Giờ đây em là một thú nhân tự do, thuộc về Tà thần, bọn họ không có quyền bắt em phải làm thế này thế kia."
Lời của Thái Linh rất đanh thép, cô không hề sợ hãi, ánh mắt ghim chặt vào y sư. Có một y sư đã khắc lên trán cô ấn ký đau đớn, giờ lại thêm một y sư đổi trắng thay đen, cô ghét y sư.
Thái Linh nói thẳng với y sư vẫn đang nhăn nhó ở đối diện: "Hôm nay thú nhân Tà thần chúng tôi sẽ không giao bất kỳ thứ gì cho mấy người, Sẹo cũng không còn là tiểu giống cái Tuần Điểu. Khi các người đuổi cô bé khỏi bộ lạc, đó là lúc các người ruồng bỏ tộc nhân mình, những gì cô bé mang theo đều thuộc về cô bé mấy người không thể đòi về."
Y sư cảm thấy nói chuyện với giống cái trước mặt bà ta sẽ thua thiệt, lúc này nếu còn dùng lời nói để tác động sẽ không thu về được kết quả như mong muốn, còn kéo dài thời gian gây ảnh hưởng đến nhiều kế hoạch của bọn họ.
"Được thôi, không giao thì chúng ta cứ làm theo luật." Luật gì thì do chính bọn họ tự đặt.
Bà ta quay qua nói với tộc trưởng Hùng Điểu, thú nhân nãy giờ vẫn khoanh tay đứng xem kịch."Giết chúng đi, bọn chúng không chịu trả lại đồ cho chúng ta thì chỉ đành lấy lại thôi."
Tộc trưởng Hùng Điểu có vẻ đang chờ lời nói này, hắn vui vẻ đồng ý nhưng sau đó lại thêm một yêu cầu: "Nếu đã dính máu, thì sau khi hạ sát chúng và lấy được công thức, bà phải đưa công thức cho chúng tôi, mỗi bên sẽ tự làm ra xà bông để sử dụng."
Mặt y sư đanh lại, bà ta căm tức nhìn tộc trưởng Hùng Điểu, tên này cứ im lặng nhìn xem bà đôi co với giống cái Tà thần kia, giờ đến lúc hành động lại mở miệng đòi một cái giá quá cao. Nhưng y sư lại chẳng thể làm gì được, bởi bà và người của bà đang ở trên địa bàn của Hùng Điểu, chỉ cần làm bọn họ phật ý có thể nhóm của bà ta sẽ không thể trở về.
Y sư cắn răn đáp: "Được."
Bọn họ bàn chuyện ngay trước mặt nhóm thú nhân Tà thần, chẳng quan tâm xem họ nghĩ gì.
Thái Linh cảm thấy bị xúc phạm, mạng sống của họ tựa như lũ kiến bò dưới nền đất, sống là do lòng từ bi của các thú nhân bộ lạc, chết là do họ muốn giết vậy thôi.
Ưng Phan thấy tình hình không ổn liền kéo tay Thái Linh nói nhỏ vào tai cô: "Họ động thủ cô chạy trước, tôi ở lại cản bước chân họ."
Thái Linh lắc đầu: "Chúng ta cùng đi."
Nói rồi cô kéo tay Ưng Phan hô lớn: "Chạy!"
Nhà cửa thức ăn và cả chuồng nuôi nhốt động vật giờ phút này bọn họ buộc phải bỏ lại, chỉ cần sống sót cô nhất định sẽ tìm được chỗ xây nhà mới.
"Không được để bọn chúng chạy!" Tộc trường Hùng Điểu hét lớn.
Các thú nhân Hùng Điểu xông lên phía trước. Ưng Phan thoát khỏi cánh tay Thái Linh tiện đà đẩy cô về phía trước quay người lại ngăn cản đòn tấn công của các thú nhân Hùng Điểu.
Bốn thú nhân Tà thần nhanh chóng lùi lại ngăn kẻ thù cho các giống cái chạy trốn. Nhưng Thái Linh không cam chịu cô quay lại, nhặt lấy đá dưới mặt đất ném về phía thú nhân đang tấn công Ưng Phan.
Cô đã từng sống trong thời tận thế, dị năng yếu ớt nhưng kỹ năng giết thây ma của cô vẫn có, cơ thể cô linh hoạt hơn các giống cái nơi này, vì thế cú ném đá vô cùng chính xác, đập thẳng vào đầu thú nhân Hùng Điểu khiến hắn đau đớn.
Hắn gào lên chuyển mục tiêu về phía cô.
Diễm thấy vậy sợ tới mức mặt tái mét hét lên: "Cô điên hả, giờ là lúc nào rồi cô còn chọc bọn họ, không mau chạy đi!"
Thái Linh bình tĩnh nhìn thú nhân cao to đang lao tới tay siết thành nắm đấm, nói với Diễm: "Chúng ta là đồng đội của các thú nhân, đây là lúc quan trọng chúng ta không thể bỏ họ lại."
Thú nhân lao tới, Thái Linh hét lên một tiếng lớn lao vào hắn, cơ thể cô linh hoạt né đòn tấn công của thú nhân Hùng Điểu, vun tay đấm trúng bụng hắn, nhưng thay vì hắn đau tay cô lại nhói lên. Cơ bắp của thú nhân Hùng Điểu cứng như đá, sức của cơ thể này không thể đã thương đến hắn.
Thú nhân Hùng Điểu nhận một đấm của cô, không đau không ngứa liền cười lớn: "Bao đời nay giống cái chỉ sống dưới đôi cánh của thú nhân, được bọn tao bảo hộ, mày chỉ là giống cái mà dám ra tay với thú nhân, thật hoang đường."
Nói rồi hắn vung tay tát về phía Thái Linh.
Cú đánh cực mạnh khiến cô ngã lăn ra đất, choáng váng tới mức tai ù lên, hình ảnh trước mắt nhòe đi.
Rầm.
Một bóng hình to lớn ngã xuống trước mặt cô, cả cơ thể cô được nâng lên.
"Thái Linh."
Giọng nói đang gọi tên cô rất quen thuộc. Thái Linh nhìn qua, tầm nhìn cô bắt đầu rõ hơn cô thấy có thú nhân đang đứng sau lưng Ưng Phan, cô mở miệng muốn nói như cổ họng không phát ra tiếng.
Bộp.
Diễm học theo Thái Linh cầm đá ném về phía thú nhân Hùng Điểu đang tính tập kích Ưng Phan, gào lớn :"Cút đi, bọn mày cút đi, chúng tao cũng là thú nhân, chúng tao cũng muốn sống, cũng có quyền sống, cút đi!"
Nhờ cú ném của Diễm đã cứu nguy cho Ưng Phan. Hắn bế Thái Linh lên, hô hào với nhóm bạn: "Chạy, cố gắng rời khỏi đây."
Hắn ôm Thái Linh lao về phía trước hóa hình, đôi chân sắc bén cắp lấy thái Linh ném cô lên lưng mình, lúc bay qua Sẹo hắn cắp lấy cô bé. Kim, Bạch và Mã Vằn đã bị thương nhưng vẫn ráng hóa hình, cắp lấy Bà Bà và Diễm bay theo Ưng Phan.
Trên không Hùng Điểu sẽ khó mà đuổi kịp được nhóm Ưng Phan, nhưng vẫn còn Tuần Điểu, bọn họ bám sát nhóm Ưng Phan, tấn công từ trên cao và hai bên gây nhiễu loạn chuyến chạy trốn của các thú nhân Tà thần.
Vì phải mang theo giống cái, nên các thú nhân Tà thần dần rơi vào thế yếu, cơ thể lảo đảo muốn rơi xuống.
Thái Linh lúc này đã tỉnh táo, cô không thể nhìn các thú nhân mất mạng chỉ vì mấy viên xà bông. Ban đầu cô cứng đầu cứng cổ không muốn giao ra nhưng bây giờ cô chỉ cần mạng sống, chỉ cần mọi người sống.
Sừng của thú nhân Tuần Điểu đâm tới từ bên cánh phải Ưng Phan, mục tiêu của hắn là hướng về phía Thái Linh.
Ưng Phan vội vàng dùng cánh của mình chắn cặp sừng nhọn kia.
Rắc.
Tiếng gãy xương vang lên cùng với tiếng kêu cố kìm nén của Ưng Phan.
Sừng của thú nhân Tuần Điểu rút khỏi cánh Ưng Phan, để lại vệt máu đỏ loang lổ dần mở rộng.
Máu đỏ chảy ra từ đôi cánh Ưng Phan khiến Thái Linh khó chịu, cô gào lớn: "Dừng lại đi, chỉ cần mấy người dừng lại tôi sẽ giao công thức tạo ra xà bông cho mấy người!"