Bộ lạc Miêu Điểu.
Gần cả tuần nay trời đều mưa lớn, chưa một lúc nào tạnh. Vị trí cư ngụ của Miêu Điểu nằm trên vách núi cao, bao năm qua dù mưa lớn đến đâu cũng chưa từng thấy nước vượt qua những ngọn cây dưới vách đá, nhưng năm nay nước đang dần nhấn chìm màu xanh bên dưới.
Tộc trưởng Miêu Điểu đội mưa đứng nhìn mọi thứ từ trên cao, nhịp tim trong lồng ngực đập mạnh vì quá lo lắng.
Đại Kiêu đứng bên cạnh lo không kém, hắn không thấy tộc trưởng nói gì vội hỏi: "Tộc trưởng bây giờ chúng ta phải làm sao?"
"Nhóm đi tìm hiểu tình hình các tộc nhân khác đã quay về chưa?" Giọng tộc trưởng khàn đặc.
Đại Kiêu lắc đầu, trong số những người đi tìm hiểu tình hình của các bộ lạc khác có con trai tộc trưởng, người sẽ thừa kế vị trí quản lý toàn bộ lạc trong tươi lai. Hắn dẫn đoàn đi đã qua ba ngày nhưng vẫn chưa thấy trở về, trời mưa rất lớn, mực nước cũng bất thường nên e là lành ít dữ nhiều.
Đại Kiêu nghĩ trong lòng nhưng không dám nói ra, sợ tộc trưởng thêm lo lắng.
Tộc trưởng nhìn tình hình khu rừng bên dưới, nơi ở của Miêu Điểu khá cao, nên không lo bị ngập nhưng các bộ lạc khác sợ là không ổn. Sắc trời trên cao, mây đen dày đặc, hạt mưa vẫn rất lớn, bây giờ một người không am hiểu thời tiết chỉ cần nhìn trời vẫn có thể đoán được mưa lớn khó ngừng trong mấy ngày tới.
"Chúng ta quay về hang động thương thảo với y sư và những bô lão khác xem sao." Tộc trưởng cùng Đại Kiêu quay về hang động, tập hợp những người có kinh nghiệm nhìn thời tiết và y sư.
Tộc trưởng nói ra lo lắng của mình: "Năm nay mực nước khá bất thường mưa cũng lớn, hiện tại tộc chúng ta do ở vùng cao nên vẫn an toàn chưa bị nước ngập, nhưng với tình hình hiện tại, ta có hơi lo lắng, không biết các vị có ý kiến gì không?"
Một thú nhân lớn tuổi lên tiếng: "Tộc trưởng nên cho người đi tìm một nơi cư trú cao hơn, nếu có vấn đề gì chúng ta sẽ chuyển lên đó."
"Không cần." Bạch Tuyết y sư bộ lạc lên tiếng cắt ngang, giọng điệu rất bình tĩnh, dường như không quá xem trọng tình hình bên ngoài."Thông thường bắt đầu mùa mưa mà mưa lớn thế này, thì thời gian của mùa mưa sẽ bị giảm lại, chờ tới khi nước dâng lên tới vách đá có lẽ đã qua mùa mới, chúng ta không cần phải quá lo lắng."
Thú nhân già nói ra câu trước đó nhíu mày không hài lòng, nhưng ông ta chẳng tiện phản bác lời y sư, vì Bạch Tuyết đang nắm quyền sinh sát trong tay.
Các thú nhân khác nghe y sư nói vậy, chỉ đành nuốt những lời chuẩn bị nói ra trong lòng. Tộc trưởng cũng không phản bác lời của Bạch Tuyết, cuộc họp cứ như vậy hoàn thành.
Các thú nhân già khi rời hang động, họ không về chỗ ở của mình ngay mà đi ra phía vách đá nhìn xuống bên dưới, khắp nơi đều là một màu trắng, lác đác có vài chóp xanh nổi lên, cả một cánh rừng lớn đều bị nước chiếm đóng, tình hình này không thể đùa được. Y sư nhỏ tuổi hơn bọn họ, cũng hiếm khi ra ngoài nên khó mà nhìn thấy được những điều bất thường, Bạch Tuyết ung dung vì nghĩ nơi ở của họ cao, nhưng nước rất đáng sợ, không cần chờ quá lâu, nước vẫn có thể nuốt trọn vùng đất của họ.
Nhưng các thú nhân già không thể lung lay ý của y sư, họ nhìn nhau thở dài, lòng thầm mong phán đoán của y sư là đúng.
Trời dần tối, tiếng sấm ngưng mấy ngày nay bỗng lùng bùng nổ lớn trên bầu trời bộ lạc Miêu Điểu, từng tia chớp trắng xẹt qua hắt thứ ánh sáng lạnh lẽo vào hang động.
Trời mưa nhiều ngày, khiến nền và tường hang bị ngấm nước, các thú nhân sống trong hang động phải kê một tầng đá cao để không bị ướt. Tia chớp và tiếng sấm bên ngoài khiến bọn họ khó ngủ.
Các thú nhân già càng không yên, bọn họ lo lắng nước dâng cao trong đêm nay.
Ầm!
Một tia chớp chói lòa mắt chợt kéo qua, theo sau là tiếng nổ lớn.
Các thú nhân giật mình, nhổm dậy khỏi vị trí. Ngay khi họ chuẩn bị chạy ra ngoài bên tai liền vang lên tiếng nứt của đá.
Các thú nhân già không xa lạ với loại âm thanh này, sắc mặt ai cũng trắng bệch, hoảng loạn vừa hét vừa chạy ra ngoài cố gắng báo động.
"Mau ra ngoài, hang đang nứt, nhanh lên!"
Lời của họ vừa dứt, một loạt hang động đồng loạt đổ ụp xuống, các thú nhân bên trong không kịp thoát ra ngoài, các thú nhân sống ở hoang động khác lục tục chạy ra, khi nhìn thấy cảnh tượng hang động sụp đổ, các giống cái nhịn không được la toáng lên.
Tiếng la của họ không ngăn được hiện tượng sụp lún, dưới chân bọn họ xuất hiện vết nứt, khi này các thú nhân không còn thời gian để đau lòng cho đồng tộc bị đá đè chết, bọn họ vội vàng chạy ra ngoài.
Ầm ầm!
Phía sau các hang động còn sót lại cũng chung số phận, một tảng đá lớn nằm áp bộ lạc nứt ra đổ ầm xuống, đá đè chết không ít thú nhân.
Các thú nhân lớn tuổi có kinh nghiệm trong tình huống này vội vàng hô hào: "Không được nhìn lại, không thể cứu người mau chạy đi."
"Cứu ta!"
Có tiếng kêu thất thanh vang lên.
Quay đầu nhìn lại đó là y sư Bạch Tuyết, hai chân bà ta bị kẹt trong đá, chỉ còn nửa người trên không bị đè, bà ta vươn cánh tay về phía các tộc nhân cầu cứu.
Tộc trưởng và các tộc nhân hơi chần chừ, dù gì Bạch Tuyết cũng là y sư của bọn họ, nhưng bây giờ hai chân bà ta bị đè dưới đá, cứu ra rồi có còn sống được nữa không.
Y sư thấy họ do dự, bà ta sợ hãi gào lớn: "Ta vẫn chưa đào tạo cho Thảo Mi thành thạo, nếu các ngươi bỏ rơi ta, thì bộc là Miêu Điểu sẽ có một y sư kém cỏi, các ngươi muốn thế ư!"
Lời của bà ta không đơn giản là trần thuật mà đang cảnh cáo. Tộc trưởng cũng biết điều này, hắn nhân lúc đá ngừng rơi, cùng vài thú nhân khỏe mạnh kéo Bạch Tuyết ra, nhưng ngay khi họ cố dời đá cứu người, trên cao tiếng đá nứt lại vang lên, những viên đá nhỏ lăn xuống đập lên người bọn họ.
"Tộc trưởng chúng ta phải đi ngay, đá sắp nứt ra!"
"KHÔNG ĐƯỢC BỎ TA LẠI!" Bạch Tuyết sợ hãi hét lớn.
"Phải làm sao đây?" Các thú nhân trẻ lo lắng.
"Chặt chân, mau chặt chân đi!" Một thú nhân già hét lớn.
Nghe vậy Bạch Tuyết vô cùng sợ hãi, không đồng ý rống lên: "KHÔNG, CHÂN TA KHÔNG THỂ BỎ!"
Tộc trưởng khó chịu: "Không bỏ thì không cứu!"
Bạch Tuyết ứa nước mắt, bà ta sợ hãi đôi chân không còn nữa, lúc nguy cấp không hiểu sao bà ta lại nhớ tới cách chữa trị mà Thái Linh từng nói qua, bà ta muốn bọn họ cứu mình ra rồi sẽ dùng thử cách chữa trị của Thái Linh xem có thành công hay không, nhưng nếu bị chặt chân thì sao có thể thử được.
"Không được..." Bà ta yếu ớt cầu xin các thú nhân trước mặt, nhưng lúc này họ không còn nghe lời bà ta nữa, một thú nhân trẻ dứt khoát dùng dao đá chặt phăn đôi chân của bà ta, máu bắn lên mặt bà ta nhưng nhanh chóng bị nước mưa cuốn đi.
Cơ thể bà ta được nâng ra khỏi chỗ đó, nhưng chẳng còn sức lực la hét, hai chân cụt bị kéo lê trên đất, hàng máu dài màu đỏ kéo dài trên nền đất, nhanh chóng bị nước mưa hòa tan.
Vì sao một y sư như bà ta lại rơi vào tuyệt cảnh này chứ? Bà ta nhớ tới các thú nhân bị đưa về với Thần thú ngay khi còn tỉnh táo, tương lai của bà ta rồi cũng như bọn họ, bà ta sợ hãi, nước mắt rơi như mưa, đáng tiếc nước mưa đã rửa trôi tất cả những giọt nước mắt mặn chát đó, các thú nhân cũng không nhìn thấy để thương tiết, bọn họ đang cố gắng chạy, chạy trong đêm tối để tìm kiếm đường sống.