Chương 31: Ai ăn cắp của ai?

Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Phúc Bồn Tử 08-09-2024 16:05:50

"Dừng lại!" Ưng Phan gào lớn, ánh mắt đầy giận giữ nhìn những thú nhân mất kiểm soát trước mặt. "Nơi đây là địa bàn của thú nhân Tà thần, mấy người dám bước vào ư?" Hắn nói lớn. Ngay lập tức những thú nhân Hùng Điểu đang mất kiểm soát dừng lại, do dự, e dè nhìn hắn. Nơi đây là địa bàn của thú nhân Tà thần, họ nếu bước chân vào đó chẳng khác nào tự nguyện đi vào chỗ ô uế, rồi khi bước ra họ sẽ lây nhiễm những thứ xấu xa, bẩn thỉu. "Từ khi nào Tà thần có địa bàn trên mảnh đất này vậy?" Y sư Tuần Điển nãy giờ vẫn yên lặng quan sát tình hình, bước lên, lạnh lùng chất vấn."Nói đi Tà thần kia, ai cho mày cái quyền có được địa bàn thế hả?" Ưng Phan mím môi, hắn không biết phải đáp lời thế nào, thú nhân Tà thần không được quyền có nơi ở riêng, họ phải sống chui sống nhủi như một con chuột, chẳng dám lộ mặt trước các thú nhân bình thường. Y sư Tuần Điểu thấy Ưng Phan nín thinh, bà ta cao ngạo nói tiếp lý luận của mình: "Đừng tưởng không ai biết đến sự tồn tại của bọn mày. Chúng ta biết nhưng vẫn nhắm mắt cho qua, bởi vì chúng ta nể chút tình cũ, bởi thần thú có lòng từ bi. Vậy mà hôm nay lũ thú nhân ô uế bọn mày lại dám hùng hồn tuyên bố, đây là địa bàn của bọn mày – Ai cho bọn mày cái quyền đó thế hả, nói đi thú nhân kia?" "Đúng ai cho bọn họ cái quyền đó!" Các thú nhân bị lời nói của Ưng Phan đẩy lùi lớn tiếng hô hào. Y sư Tuần Điểu khinh thường mà rằng: "Sinh mệnh của bọn mày vốn đã tận từ lúc bị khắc ấn ký, nhưng vì sự từ bi của thần thú nên không ai săn lùng đuổi giết bọn mày. Bọn mày nên tự hiểu điều đó, nhìn thấy chúng ta thì ngoan ngoãn bò đi chỗ khác, nào có quyền to tiếng hăm dọa như thế. Là ai cho bọn mày cái quyền đó hả?" Lời của y sư khiến Ưng Phan và Kim vừa tủi hổ vừa tức, nhưng với tư tưởng ăn sâu trong máu, họ không thể nào phản bác được lời của y sư Tuần Điểu. Họ là thú nhân bị khắc ấn ký Tà thần, là thú nhân không có quyền có được vùng đất của riêng mình, nơi đây, trong cách rừng này, những chỗ họ ở qua chỉ là nơi họ sống nhờ, sống ké của các thú nhân khác, nào có tư cách sở hữu cái gì. Y sư Tuần Điểu có vẻ tự hào khi thấy bản thân kiềm chế được thói hung hăng của nhóm Ưng Phan, nói như ra lệnh: "Nhân danh tình thương của thần thú, hôm nay đây chúng ta tha chết cho lũ thú nhân Tà thần, để báo đáp lòng bao dung đó hãy trả lại thứ bọn mày đã ăn cắp của chúng ta." Kim gằn giọng hỏi: "Chúng ta đã ăn cắp cái gì?" "Công thức làm xà bông, đó là đồ của tộc Tuần Điểu chúng ta, bọn mày dám to gan dùng nó, còn giả dạng thú nhân bình thường đổi lấy nhựa cây quý giá của tộc Hùng Điểu. Hành động đó là sai trái, vốn dĩ bọn mày phải chết vì dám lừa dối và trộm cắp, nhưng nhân danh tình thương của Thần thú, chúng ta sẽ tha thứ và để bọn mày đi." Nói xong bà ta còn nhìn Ưng Phan như nhìn xuống một con kiến hôi được bà ta rủ lòng từ bi mà tha chết cho, trong ánh mắt kia tràn ngập ngụ ý: Ta quá bao dung, các ngươi nên biết ơn và ngoan ngoãn đi thôi. Ưng Phan cảm thấy ấm ức, công thức đó do Thái Linh tạo ra, sao có thể lấy trộm từ tay Tuần Điểu được, không lẽ do bọn họ giả dạng là thú nhân tộc Tuần Điểu nên mới bị vu oan? "Đó không phải là công thức của Tuần Điểu." Ưng Phan lớn tiếng tuyên bố."Nó thuộc về Tà thần." Hắn cam chịu dùng danh xưng Tà thần, bởi chỉ có danh xưng ấy mới khiến bọn họ e dè. Nhưng hôm nay có vẻ hắn đã đụng phải tảng đá khó xơi – y sư Tuần Điểu, bà ta ngay lập tức bẻ lại lời hắn. "Mày quên rồi sao, thú nhân Tà thần nào có đặc quyền gì, những thứ quý giá và mang theo mùi hương thơm ngát như xà bông, nó vốn thuộc về các thú nhân, những con người hoàn hảo được Thần thú chúc phúc. Còn Tà thần, vốn được sinh ra từ tội lỗi nên bọn mày phải hôi thối và bẩn thỉu, một lũ như thế xứng có được thứ xà bông thơm xức lên người sao? Thật là mơ mộng!" Lời xúc phạm của y sư Tuần Điểu khiến Thái Linh không thể nhịn được nữa, cô xông thẳng ra ngoài mặc cho sự ngăn cản của Bạch. "Bà giỏi nhỉ, mang tiếng là thú nhân được Thần thú chúc phúc, lại ưa cái thói đổi trắng thay đen như thế ư?" Thái Linh vừa ra ngoài liền lớn tiếng chất vấn. Y sư Tuần Điểu không vui, quát: "Hỗn hào, chỗ này là nơi cho một giống cái bẩn thỉu như mày lên tiếng sao?" Thái Linh cố gắng kìm nén cơn tức giận đang trồi lên tới tận họng, uốn lưỡi đáp sắc bén: "Bà thấy chúng tôi bẩn thỉu sao, là bẩn thỉu ở phần nào? Tóc tai, nước da, hay váy da thú quấn trên người?" Nhóm của họ rất sạch sẽ, đặc biệt từ sau khi có xà bông, họ ngày nào cũng tắm, váy da thú luôn giặt sạch, hiện tại vời quanh cơ thể họ là mùi xà bông thơm ngát, tóc của họ không rối, mượt mà tung bay trong gió. Đối nghịch với hình ảnh ấy, nhóm thú nhân Hùng Điểu và Tuần Điểu người đầy mồ hôi, tóc rối bời, váy da thú dính vết bẩn không rõ là máu động vật hay là vết gì. Nghe Thái Linh nói nhóm thú nhân bất giác nhìn lại mình. Tuần Điểu và Hùng Điểu bỗng trở nên rụt rè, cơ thể họ không sạch sẽ, phía đối diện nhóm thú nhân Tà thần lại sạch đến lạ, cơ thể bọn họ trông như đang phát sáng. Y sư Tuần Điểu trong vô thức cũng nhìn lại bản thân mình, bà ta khó chịu khi có kẻ dám nói ra vấn đề của bọn họ. Mặt bà ta trướng đỏ vì tức và thẹn, nghiến răng quát: "Đúng là lũ Tà thần giỏi mê hoặc lòng người bằng vài ba câu nói. Bây giờ sự sạch sẽ của bọn mày là do ăn cắp mà có, ấy vậy mà cũng dám tự hào!" Thái Linh nhìn bà ta, lồng ngực phập phồng vì tức. Thú nhân không có nền giáo dục cao siêu, chữ viết cũng không có sao lại có một kẻ giỏi khua môi múa mép như bà ta. Thái Linh sao có thể chịu thua bà ta, cô xẵng giọng: "Bà luôn mồm nói chúng tôi ăn cắp, vậy bằng chứng đâu?" Bà ta chỉ về phía Sẹo: "Nó chính là bằng chứng." Bọn họ quay đầu nhìn về phía bà ta đang chỉ. Sẹo hoang mang không hiểu vì sao y sư lại chỉ vào mình, cô bé sợ hãi núp sau lưng Diễm không dám nhìn ai, cúi gằm mặt. Thái Linh nhíu mày."Cô bé đó sao có thể liên quan đến chuyện ăn cắp công thức xà bông được chứ? Bà chớ nói quàng." Y sư cười khinh: "Sao ta đây có thể nói quàng được, nó từng là tiểu giống cái xấu xí của bộ lạc Tuần Điểu, được một thú nhân già kì bí nuôi nấng. Thú nhân ấy hiểu biết rất nhiều, công thức xà bông là của ông ấy, không hiểu Sẹo học được khi nào lại đem dâng cho nhóm thú nhân Tà thần." Nghe bà ta nói vậy, Sẹo nhịn không được ló mặt ra yếu ớt nói: "Không có... thú nhân già ấy... không biết làm xà bông, xà bông là do Thái Linh sáng tạo ra... không liên quan đến Tuần Điểu... cháu cũng không biết gì..." Nói xong Sẹo lại trốn đi. Nghe Sẹo nói y sư tức tới bật cười: "Mày còn dám nói dối, khôn hồn thì giao công thức ra đây rồi cút đi!" Thái Linh nhìn qua lại y sư Tuần Điểu và Sẹo, cô lờ mờ hiểu được vài thứ. Có vẻ như sau khi y sư Tuần Điểu biết chuyện cô và Sẹo giả dạng thú nhân Tuần Điểu trao đổi với Hùng Điểu, bà ta liền nương theo chuyện đó tới đây đòi cướp công thức xà bông, để hợp thức hóa chuyện xấu mình làm bà ta dựng nên câu chuyện về sự 'kỳ bí' và 'hiểu biết nhiều' của thú nhân kia để đòi đồ. Thái Linh bật cười, vỗ tay bôm bốp: "Hay, quá hay, khá khen cho một tộc thú nhân được Thần thú chúc phúc!" Nói rồi cô ngửa đầu lên trời trào phúng: "Này Thần thú, ông chắc đang nhìn nhỉ? Ông thấy thế nào khi con dân của mình dùng danh xưng của ông trong khi đi ăn cắp! Chắc ông tức lắm nhỉ!" Mọi người trố mắt nhìn Thái Linh, nào có thú nhân dám ngửa lên trời nói chuyện với Thần thú như vậy, đã thế đây còn là thú nhân Tà Thần. "Phản, phản rồi!" Y sư thảm thiết hét lớn, vẻ mặt đau đớn như có ai đó xúc phạm đến cha mẹ bà ta.