Chương 38: Đừng gọi tôi là y sư

Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Phúc Bồn Tử 08-09-2024 16:05:50

Nhìn thấy Thái Linh và Diễm khiêng về ba con thú tai dài béo mập, Bà Bà và Tà Khuyết cười như nhận được quà, vui vẻ xoay quanh ba con thú hỏi không ngừng. Thái Linh tươi cười chậm rãi kể lại cách cô đặt bẫy và quá trình ba con thú tai dài rơi vào bẫy. Nghe xong Bà Bà cảm thán: "Không ngờ có ngày giống cái cũng săn được thú, đã thế còn là giống cái Tà thần. Từ nay chúng ta không cần phải lo không có giống đực thì không sống được. Đồng thời cũng giúp các giống đực giảm bớt áp lực và lo lắng khi bạo bệnh không thể đi săn." Trách nhiệm của giống đực trong bộ lạc hay hội nhóm đều rất nặng nề, vì họ là đóng vai trò cung cấp bữa ăn hằng ngày cho các giống cái và tiểu thú nhân, nên hầu như giống đực rất ít được nghỉ ngơi, khi bệnh tật cũng phải đi săn. Nếu các giống cái có thể san sẻ bớt công việc săn thú cho họ thì quả là điều tốt. Diễm hào hứng thêm vào: "Bây giờ các giống đực của chúng ta cứ thoải mái nghỉ ngơi, việc đi săn cứ để giống cái chúng tôi làm, chỉ cần thời tiết đẹp, không mưa thì không lo thiếu đồ ăn." Thái Linh không cho là vậy, cô phản bác Diễm: "Trời mưa hay không chỉ cần biết tạo ra bẫy phù hợp, thì mùa nào cũng kiếm được đồ ăn." Tà Khuyết lại gần Thái Linh kéo gấu váy cô: "Lần sau đi đặt bẫy chị nhớ mang em theo nhé!" Thái Linh xoa đầu cô bé."Được, chị sẽ mang em cùng đi." Các giống cái hiếm khi phải xử lý con mồi, thông thường khi đi săn về các giống đực sẽ giúp họ mổ bụng lột da, khi thức ăn đến tay giống cái chỉ còn phần thịt, họ chỉ việc cắt nhỏ đem lên nướng. Thái Linh chưa từng xử lý nguyên một con vật sống, cô nhìn ba con thú tai dài nhíu mày. Ưng Phan lên tiếng: "Dùng dao đá đâm vào cổ nó để máu chảy ra ngoài hết, sau đó rọc da vứt lông, mổ bụng moi hết nội tạng chỉ lấy thịt." Thái Linh chăm chú quan sát ba con thú tai dài, trên tay là dao đá thô sơ, cô nhấm nhứ mũi dao vào cổ một con nhưng không biết phải xuống tay thế nào cho chuẩn. Cô hỏi Ưng Phan: "Con thú đã chết, máu cũng chảy ra không ít, liệu có cần làm bước đâm vào cổ nó không?" Ưng Phan gật đầu: "Vẫn phải làm, máu ở các vết thương chỉ chảy một phần, trong cơ thể vẫn còn sót lại, phải đâm vào cổ mới lấy được toàn bộ máu ra ngoài. Cơ thể con mồi sạch máu thịt làm ra mới ngon." Các thức này có hơi kỳ quái, không có căn cứ khoa học nào chứng minh việc đâm vào cổ có thể lấy hết máu của con vật, nhưng nơi này kinh nghiệm của các thú nhân còn quý hơn bằng chứng khoa học, nên Thái Linh không chất vấn nữa, cô quyết định làm theo. Ưng Phan lết lại gần lên tiếng: "Để tôi làm cho." Thái Linh lắc đầu xua hắn đi: "Anh đang bị thương cấm động." Ưng Phan vỗ hai chân được bó chặt cứng như khúc gỗ của mình nói: "Tôi chỉ bị thương hai chân, hai tay vẫn còn đây, có thể giúp cô xử lý con mồi." Thái Linh không chịu: "Vết thương của anh cần phải tĩnh dưỡng, không được di chuyển, vận động mạnh hay để thứ không sạch sẽ dây vào, nên anh cứ ngồi yên đó nhìn tôi làm đi." Diễm tán đồng: "Anh phải nghe Thái Linh, cô ấy là y sư của chúng ta đấy." Nghe thấy hai từ 'y sư' Thái Linh rất khó chịu, cô sửa ngay: "Đừng gọi tôi là y sư, cứ kêu là thầy thuốc, hoặc là bác sĩ cũng được." Hai từ này rất lạ, Diễm thử gọi, sau đó bật cười."Kêu cứ quai quái sao ấy, cô thật sự muốn người ta gọi mình như thế à?" Thái Linh gật đầu, y sư nơi này có quá nhiều quyền lực, thành ra ngoài việc cứu người có khi họ còn kiêm luôn cả việc giết người và làm xáo trộn rất nhiều điều, thậm chí là đặt ra quy định. Một y sư chỉ nên cứu người đó mới là chức trách của bọn họ, cô không muốn trở thành một 'y sư' như những 'y sư' nơi này. "Thầy thuốc hay bác sĩ đều là những người có năng lực chữa trị vết thương cho người khác và am hiểu về thảo dược, khác hoàn toàn với y sư. Y sư nơi này còn có quyền lực, tôi không thích trở thành người như vậy, tôi chỉ muốn làm một thầy thuốc cứu người tìm hiểu về thảo dược thế là đủ." Bà Bà rất hài lòng với lối suy nghĩ của cô, y sư của các bộ lạc rất hống hách, tộc trưởng còn không dám làm trái ý bọn họ. "Vậy từ giờ chúng ta gọi Thái Linh là thầy thuốc đi." Diễm gật gù: "Thầy thuốc Thái Linh, nghe cũng hay." Tà Khuyết hào hứng hô lớn: "Thầy thuốc, thầy thuốc." Trên cao Hùng Vu nghe được những gì họ nói, lồng ngực hắn bồn chồn một cách kỳ lạ. Hắn cảm thấy lời Thái Linh nói vừa đúng cũng vừa sai. Hắn thật ra không thích y sư can thiệp những quyết định của tộc trưởng, bởi y sư chỉ lo tìm thảo dược, cứu người và sống trong bộ lạc, chơi cùng các giống cái hiếm khi ra ngoài nên không hiểu được những việc bên ngoài, còn tộc trưởng thì khác, nhưng nhiều khi y sư lại thích chõ mõ vào chuyện đi săn bên ngoài khiến cho việc săn bắt trở nên khó khăn và nguy hiểm hơn. Điều đáng ghét hơn nữa, nếu như họ không nghe lời y sư, thì khi bị thương y sư có thể từ chối chữa trị cho người đó, đây chính là lý do dù y sư có nói gì họ cũng phải cố gắng làm theo. Nếu như y sư trong tộc được như giống cái Tà thần kia nói, chỉ chăm chăm cứu người tìm hiểu thảo dược thì tốt biết mấy. Nhưng cái sai trong lời Thái Linh lại là sửa danh xưng, từ y sư cao quý biết bao cô ta lại từ chối đi đổi sang thầy thuốc, gọi muốn líu lưỡi còn nghe không hay. Sau khi thống nhất xong xưng hô cho mình, Thái Linh cùng Diễm kéo ba con thú tai dài ra gần bờ suối, đâm tiết. Ưng Phan chỉ nhắc cô là đâm vào cổ mà không cần nhắm vị trí cụ thể nên Thái Linh cứ vậy xuống tay, dứt khoát và nhanh chóng, máu ộc ra chảy xuống dòng nước theo hướng chảy của nước trôi đi xa. Lũ thú nước ngửi được mùi máu tụ tập về đây đông hơn bình thường. Lúc đưa dao để lột da, cô chạm vào lớp lông mỏng của thú tai dài, loại thú tai dài có vẻ bề ngoài giống thỏ Trái Đất nhưng bộ lông khá thưa và mỏng, nếu kỳ công ngồi lọc da thì không biết tới lúc nào mới xong, hơn nữa đao pháp của cô không tốt đến mức có thể bóc tách thịt và da hoàn hảo. Cô nhớ tới phương pháp trùng lông bằng nước sôi ở Trái Đất, dù không thường xuyên làm thịt cô vẫn nhìn thấy mấy người bán thịt gà ngoài chợ nhổ lông gà kiểu này, chỉ tiếc hiện tại bọn họ không có nồi đá lớn để nấu nước. Chợt trong đống ký ức hỗn loạn của Thái Linh Miêu Điểu, xuất hiện một thứ khiến cô chú ý. Quả cứng có thể đun trên lửa, loại quả này chuyên mọc ở những vùng núi đá, có chất vỏ cứng, bên trong có nước có thể uống nhưng rất ít và nhạt. Cô đứng lên nói với Diễm: "Cô biết gần đây nơi nào có quả cứng không?" "Cô muốn lấy nó làm nồi à?" Thái Linh gật đầu. Mã Vằn lên tiếng: "Vùng núi đá gần thung lũng có loại cây này, muốn tới đó chỉ cần men theo con suối này đi hết là tới." Diễm và Thái Linh quyết định đi tìm quả cứng, có nó sẽ tiện cho rất nhiều việc. Hai người đi dọc theo hướng Mã Vằn chỉ không bao lâu liền nhìn thấy một ngọn núi đá, cả hai đi tới đó tìm được quả cứng. Quả cứng có vỏ màu xanh giống quả dưa hấu ở Trái Đất, khi chạm vào rất mềm như kẹo dẻo. Thái Linh vì vỗ quả cứng vừa cảm thán thế giới này thần kỳ, một loại quả dẻo như như vậy nhưng khi cho lên lửa có thể cứng lại, trở thành thứ chịu được nhiệt trong một khoảng thời gian khá dài. Tuy có có thể sử dụng như nồi, nhưng quả cứng có thời hạn sử dụng, lúc hết hạn nó sẽ tách ra không dùng được nữa, thời gian thì thường được khoảng vài tháng. Do thời hạn sử dụng ngắn nên các bộ lạc không ưa chuộng nó, họ thích dùng nồi đá sử dụng được lâu hơn. Thái Linh cùng Diễm chọn những quả to nhất, hai người lấy được bốn quả sau đó nhanh chóng trở về.