Hùng Vu đứng từ xa nhìn chiếc thang nối lên cành cao nhất, lần nữa phải khâm phục khả năng sáng tạo của nhóm thú nhân Tà thần, đặc biệt là giống cái Thái Linh. Cô nàng rất thông minh, dường như không có thứ gì có thể làm khó được giống cái đó.
Hùng Vu rất khó tin tưởng mấy tấm gỗ họ mang lên sẽ dựng ra được chỗ ở có khả năng tránh được mưa và gió. Nhưng hai ngày sau hắn đã bị vã mặt.
Từ một cành cây không có gì, giờ đây nơi đó đã có ba gian phòng nhỏ, được làm hoàn toàn từ gỗ và lá cây rừng, bao lại kín mít, các thú nhân thoải mái đi lại bên trên đó, lúc xuống dưới thì dùng cầu thang.
Khi ngôi nhà trên cây của thú nhân Tà thần được xây xong, không tới vài ngày trời liền đổ mưa, ban đầu chỉ là cơn mưa nhỏ sau đó thì nặng dần lên. Hùng Vu không thể làm tiếp nhiệm vụ canh chừng, hơn nữa bây giờ chắc chắn các thú nhân Tà thần sẽ không rời đi, nên hắn quyết định quay về bộ lạc báo cáo nhiệm vụ.
Khi về tới nơi hắn trông thấy thú nhân đã bị thương trước đó bây giờ đang ở trong bộ lạc, có thể đứng lên nhưng đi lại còn chậm, không khí của bộ lạc cũng có sự thay đổi.
Các thú nhân khi vô tình gặp Vi đều cung kính cúi chào tôn trọng cô ta hết mức, Vi cũng không xen vào quá nhiều quyết định của tộc trưởng giống như y sư đời trước.
Không khí trong bộ lạc tốt hơn, nhóm thú nhân đi săn cũng tự tin hơn.
Hùng Vu được tộc trưởng chấp thuận cho về sống trong bộ lạc, hắn trở lại gặp những người bạn cũ liền nghe họ ca tục phương thức chữa thương của Vi, tự hào vì đó là cách do thú nhân trong tộc họ nghĩ ra.
Ngược lại với thái độ vui mừng của họ, Hùng Vu im lặng, hắn là người biết sự thật nhưng không thể nói ra.
Trở về nơi được gọi là nhà của mình, Hùng Vu cứ tưởng hắn sẽ vui lắm, nhưng khác với những gì hắn nghĩ, hắn không còn vui như xưa ngược lại rất nhớ nhóm thú nhân Tà thần, suốt ngày tự hỏi, không biết giờ họ sống thế nào, nước mưa có làm ướt bên trong chỗ ở trên cây của bọn họ hay không...
Mùa mưa năm nay có điểm hơi bất thường, mới vào đầu mùa liền mưa lớn, mưa cả ngày lẫn đêm không có khi nào tạnh. Trước đây vào đầu mùa mưa thường chỉ mưa vài trận nhỏ, trời âm u cả ngày, gió hơi lạnh nhưng vẫn có khoảng thời gian khô ráo để các thú nhân đi tìm thức ăn, nhưng nay thì khác, các thú nhân muốn ra ngoài cũng khó, chờ vài ngày trời vẫn không tạnh mưa họ đành đội mưa đi tìm thức ăn.
Lúc đi tới gần con suối chảy qua bộ lạc, bọn họ giật mình khi thấy dòng suối đang mở rộng diện tích, nhiều nơi trong rừng bắt đầu ngập nước.
Các thú nhân bàn tán điều này rất nhiều, chuyện đến tai tộc trưởng nhưng ông chẳng để tâm, chỉ cho đây là hiện tượng bình thường do mưa quá nhiều, chờ mưa ngớt nước sẽ rút bớt.
Nhưng những ngày sau đó mưa không hề ngớt, thậm chí là lớn hơn.
Quay lại phái nhóm Ưng Phan, trời mưa khiến việc tìm kiếm thức ăn trở nên khó khăn. Ưng Phan bây giờ đã có thể thoải mái thay đổi hình dạng người và thú, hắn bất chấp trời mưa tranh thủ đi săn, dự kiến của Bà Bà đã nói tới trước đó khiến hắn bất giác lưu ý những nơi mình đi qua.
Mực nước ở hồ và suối đang dâng lên rất nhanh, nhiều nơi trong rừng xuất hiện tình trạng ngập nước, các loài động vật chuyên làm hang trong đất bắt đầu di cưa, chúng ra ngoài khá nhiều nên cũng thuận tiện cho Ưng Phan săn thú.
Hắn mang theo lương thực quay trở về, nói lại tình hình này với mọi người trong nhóm.
Thái Linh dặn hắn lấy thêm quả tỏi để làm thuốc, cô bắt đầu nghiên cứu cần câu, đây chính là dụng cụ để cả nhóm cô kiếm sống trong khoảng thời gian khi nước ngập.
Cô còn gợi ý cho Ưng Phan: "Chúng ta nên tìm cách làm một cái bè, bằng tre hoặc gỗ loại có thể nổi trên mặt nước, đến lúc đó dù nước có ngập chúng ta vẫn có thể di chuyển được."
"Gỗ nổi sao?" Kim bỗng nhiên nói."Loại đó thì tôi biết."
Ngay lập tức Ưng Phan cùng Kim bay đi tìm, họ bay mất một buổi sáng dưới cơn mưa tầm tã mới đến được nơi Kim nói.
Loại cây nổi có màu trắng, lá cây màu trắng mọc gần bờ biển dài, nhưng lúc này các thú nhân vẫn chưa biết nơi đó là biển, họ gọi đó là hồ nước lớn. Lúc tiến tới gần khu hồ lớn, bọn họ cảm nhận được sự giận dữ của tự nhiên, từng con sóng vươn cao vỗ vào bờ như muốn đập nát đất liền, gió lớn đến mức khiến hai thú nhân có kinh nghiệm bay lượn trong ngày mưa gió nhiều năm cũng không thể trụ vững, buộc phải hạ cánh xuống đất mà đi.
May mắn cho họ trời mưa nên các loài động vật cũng chạy đi trốn, thú nhân các bộ lạc cũng núp trong hang động không ra, nên suốt quãng đường dài bọn họ không gặp được ai.
Ưng Phan và Kim không biết Thái Linh cần bao nhiêu, nên hai thú nhân thống nhất với nhau, lấy càng nhiều càng tốt.
Gỗ nổi khi còn cắm xuống đất rất chắc chắn, nhưng một khi rời mặt đất sẽ rất nhẹ, hai thú nhân mỗi người vác hai mươi cây mà vẫn di chuyển nhẹ nhàng trong ngày mưa gió.
Họ trở về khi trời tối mịt, từ đằng xa nhìn thấy ánh lửa le lói giữa bầu trời tối đen, hai thú nhân bỗng thấy ấm lòng.
Nhà của họ, nằm ở nơi cao nhất, tứ bề đón gió nhưng bên trong rất ấm áp và khô ráo, đó là nơi thuộc về họ, chỉ cần bay một chút nữa thôi họ sẽ về nhà, được ăn thức ăn nóng hổi và ngủ nơi ấm áp.
Hai thú nhân không ai nói với ai câu nào, nhanh chóng vỗ cánh tiến về nhà.
Loại cây hai thú nhân mang về có tính nổi rất cao, chỉ cần bỏ xuống nước sẽ nổi lên nhấn thế nào cũng không chìm.
Thái Linh thích thú thử nghiệm chúng trong hồ nước gần đó, còn hào hứng hỏi: "Hai anh lấy loại cây này ở đâu?"
"Ở bờ hồ lớn." Kim nói.
Bờ hồ lớn, Thái Linh vẫn không hình dung được hồ đó lớn thế nào.
Ưng Phan bỗng nói thêm: "Nước ở đó rất mặn, còn không nhìn thấy được bờ bên kia. Không có bộ lạc nào sống gần hồ lớn."
Nước mặn – nếu vậy thì chỉ có thể là hồ ngập mặn hoặc là biển.
Cô vội hỏi: "Chỗ đó có cát không?"
"Cát?" Ưng Phan ngờ ngợ."Là đất mịn thành từng hạt tròn nhỏ li ti đúng không?"
Thái Linh nghe Ưng Phan miêu tả, không biết có đúng không nhưng cô vẫn gật đầu."Đúng vậy."
"Nếu thế thì đúng rồi đó, chỗ đó có cát." Ưng Phan gật gù.
Thái Linh bật cười."Nếu thế thì khả năng chỗ đó là biển, chỉ có biển mới rộng lớn và không nhìn thấy bờ."
Ưng Phan ồ lên, hắn thích từ biển, nghe rất hay.
Thái Linh hào hứng nói: "Chờ hết mùa mưa chúng ta tới biển đi."
Ưng Phan hỏi lại: "Tới đó làm gì?"
"Đương nhiên là lấy muối rồi."
Muối là loại hạt xa xỉ, đến các bộ lạc cũng hiếm khi dùng chứ huống chi là nhóm thú nhân Tà thần, đã lâu lắm rồi họ không được ăn muối, nhắc tới ai cũng thèm.
"Biển không có muối." Bà Bà nói."Muối chỉ có ở trong các hang động, chúng ta là thú nhân Tà thần nên không thể đổi được muối từ tay các bộ lạc."
Thái Linh nháy mắt với bà: "Tin cháu đi, cháu nói có là có, cứ chờ mùa mưa qua đi cháu sẽ cho mọi người nhìn thấy muối được lấy từ biển sẽ như thế nào, đến lúc đó chúng ta không cần phải quỵ lụy hay thèm thuồng muối của bộ lạc nào nữa."
Thái Linh nghĩ tới cảnh tạo ra muối từ nước biển, liền nhịn không được mà cười ngây ngô một mình – những ngày tháng ăn uống nhạt nhẽo của cô sắp hết rồi.
Với số gỗ trắng thu được, Thái Linh cho kết lại thành một chiếc bè đơn giản nhất, sau đó buộc cố định vào thân cây.
Mỗi ngày bè gỗ sẽ được nâng lên một chút, dù ở trên nhà cao nhóm Ưng Phan vẫn có thể nhìn thấy sự thay đổi bên dưới, bọn họ nhìn nhau vô cùng lo lắng, không biết sắp tới đây chuyện gì sẽ xảy ra, chỉ mong đừng quá tang thương.