Chương 36: Giống cái Tà thần săn thú sống dưới nước

Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Phúc Bồn Tử 08-09-2024 16:05:50

Dị năng của Thái Linh chỉ đường cho cô đi tới nơi có cây thuốc chữa trị gãy chân, thông thường cô sẽ nán lại để tìm hiểu thêm về các loại thực vật xung quanh, nhưng hôm nay Thái Linh không có thời gian. Cô thu hoạch đủ số lượng điều trị cho bốn thú nhân liền gấp rút quay về. Lúc cô về tới chỗ trú ẩn thì trời đã xế chiều, rừng cây lớn với vô số thân cây già tán rộng che đi kha khá ánh sáng, nên tối rất nhanh. Cô tranh thủ chữa trị cho bốn thú nhân trước khi hết ánh sáng. Ngồi trên cây cao quan sát, Hùng Vu đang hào hứng chờ xem cảnh các thú nhân bị vứt bỏ thì bất ngờ nhìn thấy một giống cái đi ra ngoài quay về, cô ta nghiền quả lấy ra bột trắng pha với nước bôi lên chân thú nhân, rồi dùng da thú bó lại còn đưa thanh gỗ nẹp lên chân bọn họ, bó chặt và kín như khúc gỗ, sau đó đắp lá thuốc lên những vết thương ngoài da. Khi cô ta làm xong các giống cái rất vui mừng, hắn ở khá xa nên không thể nghe thấy được họ nói cái gì. Trời tối vì chưa có thứ gì bỏ vào bụng, hắn bèn đi săn. Hùng Vu không dám săn thú quá gần chỗ ở của Tà thần, đi xa hơn một chút, lúc hắn quay về thì trời đã khuya. Nhóm thú nhân Tà thần chia nhau canh gác, trên bếp củi nướng một loài động vật nhỏ. Hắn nhận ra loại động vật này, nó chuyên sống dưới nước, rất khó bắt, có vị tanh và cực kỳ nhiều xương, từng có thú nhân trong tộc Hùng Điểu ăn thú nước mắc xương mà chết, từ đó không thú nhân nào dám ăn thịt loài thú này nữa. Nhìn hai giống cái cẩn thận tách thị thú nước ra ăn, hắn vừa gặm đùi thịt vừa cười nhạo, thậm chí còn đoán sẽ có giống cái kém may mắn bị hóc xương mà chết. Nhưng đáng tiếc những điều hắn cười nhạo và trông mong lại không xảy ra, đêm dần khuya, hắn bèn đi ngủ. Đến sáng khi mặt trời lên hắn cũng mở mắt, việc đầu tiên là nhìn xuống xem nhóm giống đực Tà thần đã bị vứt bỏ chưa. Giống cái chữa thương hôm qua đang kiểm tra vết thương cho các thú nhân, rồi tiến hành băng bó lại, bó chặt như hôm qua. Sau khi kiểm tra vết thương xong, các giống cái mỗi người cầm một thân cây thẳng được vót nhọn, đi xuống suối, chia nhau mỗi người một góc đưa cao khúc cây ngắn hướng, phần nhọn chĩa xuống mặt nước, đứng yên chờ đợi, sau đó phóng phần nhọn xuống nước, khi lôi lên kéo theo một con thú nước nhỏ. Hắn sững sờ, từ tư thế ngồi dựa lưng chuyển qua ngồi xổm, mắt chăm chú quan sát. Loài thú nhỏ sống dưới nước vừa dài vừa trơn kia rất khó bắt, cho dù một thú nhân săn mồi giỏi tới đâu cũng không thể nào săn được quá ba con thú dưới nước trong một lần. Nhưng các giống cái Tà thần lại săn thú nước một cách rất dễ dàng, một lần hạ mũi nhọn xuống là một con thú nước dính chiêu được ném lên bờ, chẳng mấy chốc ba giống cái đã thu về hơn chục con thú nước. Hắn không dám rời mắt khỏi quá trình săn thú của bọn họ, chính vì thế hắn đã chứng kiến được cách xử lý thú nước của nhóm giống cái Tà thần. Dùng một con dao đá, cạo bỏ lớp da cá, mổ bụng rạch xương sau đó cho lên đống củi nướng. Khi xưa tộc nhân bọn họ ăn thú nước rất đơn giản, ném lên bếp nướng chín rồi ăn, thịt thường tanh, sáp, đôi khi bị đắng rất khó ăn. Mùi thơm bay ra từ những con thú nước nướng làm hắn đói bụng. Mới quan sát được cách đi săn của các giống cái, hắn quyết định thử xem mình có bắt được thú nước hay không. Hùng Vu đi tới đầu suối nơi cách xa nhóm Thái Linh nhất, lấy cây vót nhọn bắt đầu săn cá. Cứ tưởng cách săn bắt này dễ dàng nào ngờ lại rất khó khăn, hắn không thể đứng yên một chỗ, nên thường hay di chuyển, đã di chuyển thú nước sẽ bị động chạy đi mất. Khi có thú nước xuất hiện hắn đâm phần nhọn xuống nhưng không trúng, lũ thú nước né mũi lao của hắn một cách dễ dàng còn dùng cặp mắt lồi xấu xí nhìn hắn như trêu ngươi. Hắn âm thầm khen ngợi giống cái Tà thần, bất giác đem họ so sánh với giống cái trong tộc. Giống cái Hùng Điểu chưa từng săn thú, họ chỉ làm công việc hái lượm và chăm sóc các tiểu thú nhân, còn săn thú đó là việc của giống đực, giống cái sẽ không can dự vào thậm chí là thấy quái dị nếu có giống cái nào đó đi săn thú. Cố gắng cả buổi trời hắn chỉ bắt được hai con, còn khá nhỏ. Vốn muốn ném đi nhưng vì tò mò cách xử lý thú nước nên hắn đem lên bờ, nhớ lại cả quá trình dùng dao đá lột da, khi lột da một lớp vảy cứng bắn ra, sau đó là mổ bụng moi sạch mọi thứ bên trong, còn cẩn thận róc xương, làm xong hắn rửa sạch đem nướng. Nhìn chằm chằm thịt thú nước cho tới khi hai mặt vàng ươm, hắn nuốt nước bọt cầm lên ăn thử, vừa cắn vào miệng hương vị thịt thơm ngon đã tan, không còn vị tanh hay đắng, thậm chí chẳng sáp, do đã được rọc xương trước nên ăn không còn mắc xương. Hai mắt Hùng Vu phát sáng nhìn dòng suối, mặc kệ kỹ năng dùng dụng cụ đi săn kém cỏi, hắn tiếp tục lao xuống suối muốn bắt thêm ăn cho bõ thèm. ... Bên kia y sư Tuần Điểu manh theo công thức tạo ra xà bông quay trở lại, nhưng điều đáng buồn quanh chỗ ở của Tuần Điểu không có nguyên liệu để tạo ra xà bông đỏ hay tím. Y sư thì không muốn quay lại trao đổi với tộc Hùng Điểu, gặp nhau một lần chẳng thấy vui gặp lại lần nữa, hai bên dễ gì cho nhau sắc mặt tốt. Y sư không muốn hạ mình với ai, hơn nữa bà ta không tin khu rừng lớn quanh bộ lạc lại không có hoa đỏ và hoa tím. Bà ta tức tốc ra ngoài tìm kiếm, tìm cả buổi cũng không thấy một cọng hoa đỏ nào. Khi quay lại bộ lạc bà ta vô tình nghe thấy có người nói. "Uổng công đi mấy ngày lại không thể lấy về đồ quý giá." "Sao y sư không tự cải biên nó nhỉ, bà ấy thông thuộc các loại thực vật mà?" Có thú nhân lớn tuổi cười nhạo: "Bà ta chỉ biết chữa bệnh chứ làm gì biết sáng tạo ra đồ quý giá." Giống cái trẻ đứng bên cạnh thở dài."Y sư cũng lớn tuổi rồi sao không nhận học trò, nếu bà ấy mà không chịu thu học trò sớm muộn gì tộc chúng ta sẽ không có y sư mất." Nghe thấy bọn họ nói vậy y sư tức giận đùng đùng bỏ về hang động, bên trong tối om mùi thảo dược nồng nặc. Bà ta ngồi xuống nhớ lại công thức tạo ra xà bông và những lời thú nhân trong tộc đang bàn tán. Nguyên nhân bà ta không muốn nhận học trò là bởi vì sợ quyền lực của mình bị chia đi mất, các thú nhân rất tôn trọng y sư, nhiều lúc y sư còn có tiếng nói hơn cả tộc trưởng. Một y sư lớn tuổi sẽ thu nhận học trò, nhưng một khi đã nhận học trò thì những thú nhân trong tộc sẽ bắt đầu chuyển qua tôn hót người mới, vì họ biết tương lai người kia sẽ thay thế bà ta. Chính vì lẽ đó bà ta chưa bao giờ tìm người thay mình cũng không muốn tìm, bà ta đứng lên nhớ lại công thức Thái Linh đưa cho lẩm bẩm: "Không có hoa đỏ thì thay bằng hoa khác, ta không tin không tìm được thực vật thay thế cho nó."