Đùng đùng.
Trời đang nắng bỗng xuất hiện tiếng sấm. Ưng Phan nhìn về phía chân trời, nơi đó xuất hiện ráng đỏ báo hiệu cho điều bất thường.
Hắn nói với mọi người: "Tiếng sấm báo hiệu chuyển mùa, chúng ta nên lên đường tìm nơi trú ẩn thôi."
Thái Linh chỉ sắc đỏ ở đường chân trời hỏi hắn: "Còn sắc đỏ thì sao?"
Ưng Phan lắc đầu: "Mấy năm trước bầu trời không có hiện tượng này, nên tôi cũng không biết. Có khả năng sắc đỏ này chính là điềm báo cho một mùa dữ tợn sắp tới."
Thái Linh nhớ tới dự kiến của Bà Bà, có lẽ đây chính là tín hiệu mà Thần thú gửi tới cho các Thú nhân, không biết có bao nhiêu kẻ sẽ nhận ra sự khác thường này.
Ở các bộ lạc mọi người cũng đang bàn tán về chân trời màu đỏ, nhưng không ai nghĩ sâu xa hơn, chỉ cho đây là hiện tượng xuất hiện khi thời tiết chuyển mùa.
Chân trời màu đỏ chỉ xuất hiện một vài phút rồi dần tan đi, nhường chỗ cho cơn gió lạnh thổi tới.
Nhóm Thái Linh gấp gáp thu dọn đồ đạc lên đường. Hiện tại chân của các thú nhân đã có thể chạy nhảy nhưng chưa ai dám hóa hình, do quá trình chuyển đổi hình dạng ảnh hưởng rất lớn đến xương nên Thái Linh không cho phép, vì thế cả nhóm chỉ có thể cuốc bộ.
Các thú nhân rất rành địa hình, đặc biệt là nhóm thú nhân lang thang như Ưng Phan, bọn họ phải đi khắp nơi tìm kiếm thức ăn nên hầu như chỗ nào cũng từng đi qua.
Bạch đề nghị một khu vực: "Chúng ta có thể đến những vùng ẩm ướt, nơi đó có rất nhiều cây cổ thụ lớn."
Bà Bà không tán đồng: "Vùng ẩm ướt thường thấp, cây lớn chưa chắc đã vượt qua được mực nước cao, nên chọn địa hình cao một chút."
Thái Linh cũng tán đồng, cô nhắc thêm: "Mọi người cần để ý thêm địa hình tránh những chỗ dễ sụt lún."
Dựa theo yêu cầu của Bà Bà, họ bắt đầu tìm kiếm, nhưng không dễ. Đi từ sáng sớm đến trưa mà chưa tìm ra được cây cổ thụ nào vừa ý, cuối cùng họ buộc phải nghỉ ngơi.
Hiện tại các giống đực chưa hóa hình được nên việc đi săn vẫn do giống cái đảm nhận, Thái Linh và Diễm vẫn tiếp tục đào bẫy săn thú, may mắn là lượng động vật trong khu rừng khá nhiều, bọn chúng cũng chưa từng bị săn bởi bẩy, nên không có tính cảnh giác, rất dễ dàng rơi vào hố khi ngửi thấy mùi thơm của mồi do Thái Linh bỏ sẵn.
Sau khi dùng bữa trưa, cả nhóm lại lên đường, tới chiều bọn họ đã rời xa khu vực ban đầu tiến vào một vùng núi đá với lượng cây cối thưa thớt, ở chỗ này không có cây lớn, nên hy vọng tìm kiếm cây cổ thụ thích hợp là không có, oái oăm hơn, đất nơi này rất cứng không dễ đào hố làm bẫy.
Thái Linh đành phải nghĩ cách mới, cô đột nhiên nhớ tới một loại vũ khí, đó là cung tên, với loại vũ khí này các giống đực không cần hóa hình vẫn có thể săn thú được.
Trong thời Tận thế, cô đã từng dùng tre tạo ra cung tên, lực sát thương không cao nhưng vẫn có thể hăm dọa một số con người muốn cướp đoạt đồ ăn của cô.
Cô nói ra ý tưởng săn thú bằng cung tên với Ưng Phan, hai mắt hắn sáng rực, mấy nay toàn để giống cái đi săn, hắn rất khó chịu, nhưng vì đôi chân của mình đành nhịn xuống, giờ nghe Thái Linh nói có cách hắn liền đồng ý ngay, còn vội vàng kéo cô đi tìm vật dụng.
Bọn họ tìm cây trúc, làm theo lời Thái Linh nói. Với loại cung tên làm từ trúc như thế này, thì lực sát thương, mạnh yếu đều phụ thuộc vào sức mạnh của các giống đực.
Sau khi có cung tên, Ưng Phan thử bắn trước, mất cả chục phát bắn hắn mới làm quen và chọn ra lực tay phù hợp. Sau đó hắn cùng với Bạch và Mã Vằn đi săn.
Vũ khí của họ không quá sắc bén, muốn săn loài động vật to là không thể, chỉ có thể chọn những loại nhỏ vừa.
Không quá khó để tìm những loài động vật có kích cỡ đó, Ưng Phan thử nghiệm đầu tiên, hắn dành 200 % sự tập trung kéo cung tên, nhắm vào vị trí cổ của con mồi.
Vút.
Mũi tên xé gió lao ra, găm trúng cổ con vật, nó ăn đau kêu ré lên rồi bỏ chạy.
Các thú nhân vội vàng đuổi theo.
Trên cao Hùng Điểu chuyển mình liên tục qua các nhành cây, bám sát cuộc săn thú của các thú nhân Tà thần. Hắn cũng giống các thú nhân bên dưới hào hứng với cuộc đi săn có sử dụng vụ khí mới này, tò mò không biết liệu họ có thể săn được con thú nào không.
Ưng Phan tính toán khoảng cách bắn thêm một mũi tên nữa, mũi tên lần này găm trúng chân con vật thành công khiến nó ngã quỵ xuống.
Con vật vẫn còn sống, thấy thú nhân tới liền lê thân thể tàn tật muốn bỏ chạy nhưng rất nhanh đã bị tóm gọn.
Khởi đầu hoàn hảo khiến cả nhóm hưng phấn, sau đó mỗi người tự săn được cho mình một con thú mà không tốn quá nhiều sức lực, trước khi trời tối ba con thú đã được nướng chín trở thành bữa ăn của cả nhóm.
Hùng Vu nằm trên cây cách khá xa bọn họ, trên tay đang cầm bộ cung tên mới làm, hắn thử kéo mấy lần, không bị đứt liền hài lòng. Ngày mai hắn sẽ thử săn thú bằng món vũ khí tầm thường này, xem có săn được con thú nào như các thú nhân Tà thần hay không.
Sáng ngày hôm sau khi cả nhóm thú nhân Tà thần lên đường tìm kiếm chỗ ở, Hùng Vu chạy đi thử nghiệm bộ cung tên do hắn làm ra, nhưng không hiểu sai chỗ nào, hắn chỉ kéo được vài lần liền gãy, đã thế hướng đi của cung tên cũng không như ý hắn, đánh động cho mấy con vật chạy mất.
Lần đầu tiên làm theo nhóm thú nhân Tà thần bất thành, Hùng Vu không vui ném đi bộ cung tên, nhanh chóng đuổi theo nhóm thú nhân Tà thần.
Khi hắn đến nơi liền trông thấy nhóm thú nhân Tà thần đứng dưới một gốc cây cổ thụ rất lớn, cao chót vót, tán rộng, các cành cây dày đan vào nhau san sát.
Các thú nhân Tà thần có vẻ ưng cây này, nhưng Hùng Vu thấy không ổn, bởi các tán cây rất cao, từ mặt đất lên tán đầu tiên chỉ có thể hóa hình bay lên, đối với các giống đực thì không sao, nhưng giống cái có hơi bất tiện, mỗi lần muốn đi đâu đều phải nhờ giống đực mang xuống.
"Chọn cây này đi." Thái Linh hào hứng nói."Bây giờ chúng ta sẽ tìm các thanh gỗ cứng, chẻ nhỏ và mài nhẵn, bao xung quanh tạo thành tường, sàn và mái, sau đó làm thêm thang để leo lên."
Hùng Vu nghe Thái Linh nói chuyện nhưng không hiểu gì, chỉ đành chăm chú quan sát cách làm của họ.
Trong vòng một ngày số gỗ chuẩn bị để làm sàn, tường và mái đã đủ, lúc này Thái Linh hướng dẫn họ làm thang để leo lên.
Sau khi làm thang xong, bây giờ họ cần một người bay lên cành cao để thả thang xuống.
Ưng Phan đứng ra nhận việc này, hiện tại chân hắn không thể hóa hình do việc hóa hình chuyển đổi từ người sang thú, sẽ khiến các cơ và xương có sự thay đổi. Thái Linh e sợ quá trình này sẽ khiến phần xương vừa lành tổn thương lại, chỉ là lúc này họ cần phải lên cao để làm nhà, không thể chậm trễ thêm được nữa.
Cuối cùng cô chấp nhận để Ưng Phan hóa hình, lúc chuyển mình về hình thú Thái Linh kiểm tra thấy chân hắn không chảy máu hay nứt da mới yên tâm để hắn cắp đồ mang lên cao.
Bọn họ chọn cành cao nhất, Ưng Phan thả thang xuống, chiều dài thang trước đó đã được Thái Linh tính toán, vừa chạm đất.
Nhóm giống đực thấy Ưng Phan hóa hình được, liền đề nghị Thái Linh để họ hóa hình đưa đồ lên cho nhanh.
Đồ của họ rất nhiều nếu mang theo cách thủ công là vác lên từng chút thì có khả năng, mất vài ngày mới xong.
Nhóm giống đực chịu đựng cơn đau hóa hình mang đồ lên, Ưng Phan sau khi thả thang xuống không dám hóa về hình người ngay, hắn giữ nguyên hình thú bay xuống mang Thái Linh lên trên, khi các đồ vật chuyển lên hết, hắn mới dám hóa về hình người.
Thái Linh lo lắng kiểm tra chân cho hắn, còn hỏi han, thấy sắc mặt hắn khá tệ nhưng vẫn nói không sao, cô bực mình quát: "Tôi đang chữa bệnh cho anh đó, trả lời nghiêm túc đi!"
Ưng Phan bất đắc dĩ nói đúng sự thật: "Có hơi nhức nhưng không đến mức quá khó chịu."
Các thú nhân khác cũng gặp tình trạng như vậy, may mà không quá nặng, Thái Linh ép họ nghỉ ngơi trên cành cây chờ hết đau mới có thể tham gia dựng nhà.
Các thú nhân rất muốn dựng nhà ở ngay, nhưng thấy thái độ cương quyết của Thái Linh họ chỉ đành nghe theo.