Chương 33: Bẻ cả hai chân

Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Phúc Bồn Tử 08-09-2024 16:05:50

Thái Linh từng sống trong thời tận thế, nơi ấy con người hiếm ai còn giữ được tính 'nhân' đa số đã bắt đầu sống theo tính 'loài' hành động không khác gì thú vật, nhưng cô lại không oán những con người đó, bởi vì hoàn cảnh đã xô đẩy họ trở nên như thế. Còn nơi này thì sao, Thú thế chưa tới mức đẩy con người ta vào con đường mày không chết thì tao chết, nhưng bọn họ đã sống như những con người trong tận thế. Đặc biệt những thú nhân bô bô nói mình là thú nhân được chúc phúc trước mặt cô đây, bọn họ còn tàn nhẫn hơn cả loài thú vật. "Bà đừng quá đáng!" Môi Thái Linh run run thốt ra câu ấy."Bà là thú nhân, là thú nhân được chúc phúc đấy, chẳng phải bà xem mình là thú nhân cao quý hay sao, có kẻ cao quý nào lại làm ra hành động tán tận lương tâm như vậy không hả?" Đối với thú nhân nơi này, bị bẻ gãy chân đồng nghĩa với cái chết, nếu bà ta làm như thế chính là đã phá vỡ lời hứa của mình, giết chết bọn họ khi đã nhận được đồ. Tuy Thái Linh có thể chữa lành vết thương gãy chân, nhưng tất cả đều bị bẻ chân thì ai đi tìm thuốc – quá tàn độc. Diễm cười lớn: "Hay cho một thú nhân có bộ lạc, lời hứa cũng chẳng giữ được!" Diễm nghiến răng mà rằng: "Hôm nay chỉ cần bà thực hiện điều bà đang nói, thì dù có thành ma tôi cũng đi theo bà, đi theo và nguyền rủa bộ lạc của bà sẽ chìm vào bóng tối, đến một ngày không xa toàn thể người dân trong bộ lạc của bà sẽ biến thành kẻ ô uế bị người đời phỉ nhổ, nhạo báng!" "CÂM MIỆNG!" Y sư gào lớn, tức đến độ lồng ngực phập phồng. Bà ta hét lên với nhóm thú nhân xung quanh: "Còn đứng đó làm gì, mau xông lên bẻ gãy chân bọn nó. Thứ bẩn thỉu như vậy cũng đáng để chúng ta giữ lời hứa hay sao. Đừng quên chúng nó đã từng sỉ nhục Thần thú, ngước mắt lên trời mà cười nhạo ngài. Thứ như chúng nó có chết ngàn lần cũng đáng!" Tộc trưởng Hùng Điểu nheo mắt nhìn bà ta, rồi liếc qua nhóm thú nhân Tà thần, sau đó nói: "Lần này tộc bà nên ra tay đi, Hùng Điểu không can dự." Y sư liếc ông ta, cười khinh: "Ông là thú nhân được thần thú chúc phúc đó, chỉ giúp ngài xả giận thôi mà ông cũng không dám, đáng đời tộc ông không thể bay cao." Tộc trưởng Hùng Điểu tái mặt, tức giận trừng y sư nhưng không làm gì. Y sư chọc ngoáy xong cũng chẳng thèm quan tâm tới Hùng Điểu, ra lệnh cho thú nhân tộc mình xông lên. Lần này nhóm Ưng Phan chẳng có sức để chống lại thú nhân Hùng Điểu. Khi bọn chúng xông tới, Ứng Phan vội hét lớn: "Đến cả giống cái mà bà cũng không tha ư?" Nghe tới hai từ này nhóm thú nhân Tuần Điểu liền dừng lại, lưỡng lự nhìn y sư. Ưng Phan lớn tiếng nói tiếp: "Giống cái yếu đuối, dù có thành Tà thần họ cũng chẳng thể tự sinh sống giữa rừng lớn với bao loài thú vậy, vậy mà bà còn không tha cho họ, này liệu có phải là trút giận thay cho Thần thú hay là mượn danh ngài giết người!" Y sư nhíu mày, lời Ưng Phan có vẻ đã đi vào tai bà ta. Bà ta đăm chiêu suy nghĩ lát sau liền liền nói: "Vậy tha cho bọn giống cái, bẻ cả hai chân của lũ thú nhân đi." "KHÔNG ĐƯỢC!" Thái Linh gào lớn, ban đầu chỉ một chân bây giờ lại hai chân, bà ta quá tàn nhẫn. Nhóm thú nhân Tuần Điểu hung hăng xông tới, đẩy ngã Thái Linh, cô cố gắng bò dậy nắm lấy tay thú nhân Tuần Điểu muốn lôi bọn họ khỏi Ưng Phan, thậm chí là cào vào lưng họ nhưng không được. Những thú nhân da dày thịt béo nào dễ dàng bị giống cái đã thương, cào vào da họ bàn tay của Thái Linh ăn đau mà không làm gì được. Rắc! "Á!!!" Tiếng xương gãy cùng tiếng la thất thanh của các thú nhân gần như bóp nát trái tim Thái Linh, họ là những người đầu tiên cho cô cảm giác gia đình, bạn bè ở thế giới xa lạ này, họ là người thân quen duy nhất của cô, vậy mà giờ đây cô bất lực để bọn bị bẻ chân một cách tàn nhẫn. Diễm mở trừng mắt nhìn quá trình Mã Vằn bị bẻ cả đôi chân, nước mắt cô trào ra như thác chảy, làm nhòe tầm nhìn, cô vội lau nó đi để nhìn thật rõ, để ghi nhớ nỗi đau ngày hôm nay. "Hùng Điểu, từ nay tôi không còn là thú nhân Hùng Điểu nữa, tôi là thú nhân Tà thần!" Diễm nói lớn, cô vừa nói vừa cười, vừa khóc. Sẹo đứng bên cạnh khóc đến mức như muốn ngất xỉu. Bà Bà run rẩy, môi mím chặt nước mắt tuôn ra không ngừng từ đôi mắt trắng dã. Lúc này đây bà ước mình bị mù đi để khỏi nhìn thấy tội ác của thú nhân Hùng Điểu. Cũng chính vào lúc này Bà Bà hoàn toàn từ bỏ danh phận thú nhân bộ lạc của mình, bà nguyện trở thành thú nhân Tà thần. Thái Linh nhìn qua khe hở giữa cơ thể của các thú nhân Tuần Điểu, thấy đôi chân bị bẻ biến dạng của Ưng Phan, cô tự cắn vào tay mình không để bản thân khóc thành tiếng. Khi nhóm thú nhân Tuần Điểu lùi lại, Ưng Phan nằm trên nền đất, hơi thở yếu ớt, hắn nhìn qua cô, ánh mắt cố cười nhưng cả khuôn mặt trắng bệch như xác chết đã tố cáo tình trạng của hắn. Thái Linh lảo đảo đứng lên, đi tới chỗ hắn, nước mắt cô cứ chảy, hai tay run rẩy không dám chạm vào chân hắn. "Anh ngốc!" Cô chửi."Sao lại xin bà ta tha cho giống cái, nếu anh không xin thì chỉ bị một chân thôi!" Ưng Phan yếu ớt khuyên nhủ cô: "Cô từng bị gãy chân rồi, tuy nay đã lành nhưng nếu bị lại chỉ e... không ổn. Hơn nữa giống cái yếu ớt lắm, chúng tôi là giống đực phải bảo vệ giống cái chứ..." Thái Linh nghe hắn nói vậy cô nhịn không được nước mắt chảy ra nhiều hơn. Cô cúi xuống ghé vào tai hắn nói: "Anh yên tâm, hai chân này của anh và của mọi người tôi sẽ chữa lành, nhất định!" Ưng Phan đương nhiên tin tưởng cô, vì biết có cô nên hắn mới nhận lấy vết thương này, nếu không có cô có lẽ hắn đã liều chết cùng bọn họ. "Bà Bà!" Tiếng Diễm hét lớn vang lên. Thái Linh đang chìm trong nỗi đau, giật mình nhìn qua, hai mắt cô mở to đầy bàng hoàng.