Chương 41: Chuyện gì đang xảy ra với chân của thú nhân Tà thần?
Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Phúc Bồn Tử08-09-2024 16:05:50
Hùng Vu quan sát quá trình Thái Linh chế biến thứ quả có mùi kinh khủng kia, lo lắng hồi hộp đến mức không dám rời mắt. Những lát thịt quả trắng xèo xèo nhảy trong nồi bắt đầu chuyển về màu vàng, mùi hương ban đầu cũng thay đổi, từ mùi hắc khó ngửi chuyển sang thơm nức mũi.
Các thú nhân bên dưới ban đầu rất lo ngại thì giờ lại chờ mong, còn nuốt nước bọt kiểu rất thèm thuồng.
Thái Linh ngửi thấy mùi hương quen thuộc liền cho gan heo vào xào, từng cái đảo tay của cô đầy tự tin, sau khi gan chín cô bất chấp đang đứng trước bao nhiêu người gắp một miếng lên cho vào miệng, không có gia vị nên vẫn nhạt nhẽo như trước, nhưng nhờ mùi thơm của tỏi đã xóa tan mùi của nội tạng, khiến món gan heo xào tỏi thơm nức.
Sau khi ăn món gan heo xào tỏi, các thú nhân Tà thần lần nữa hình thành niềm yêu thích mới. Diễm trực tiếp nhất, cô thèm đến mức tự mình đi hái một lượng lớn quả tỏi về, để tránh mùi tỏi làm mình khó chịu, cô nàng rất thông minh, dùng một mảnh da thú che miệng và mũi lại.
Diễm đem về quá nhiều quả tỏi, một lần không thể nào ăn hết, không còn cách nào khác Thái Linh đành đem phơi khô, mùi hương quá nồng nên cô phải đem đi thật xa để phơi, sau hai ngày quay lại quả khô thu nhỏ lại một vòng, mùi hương nhạt đi rất nhiều.
Lúc chạm vào quả tỏi khô dị năng của cô đưa ra công thức chế thuốc dành cho nó.
[Chưng quả tỏi khô cách thủy, lấy nước uống. ]
Thái Linh bỏ tất cả tỏi khô vào túi da thú, khi này không còn ngửi được mùi hương của nó nữa. Cô thử dùng quả khô nấu ăn, mùi hương không hề thay đổi, thậm chí là thơm hơn.
Biết được phương thức bảo quản của quả tỏi, Thái Linh không ngăn Diễm nữa, mặc kệ cô ấy hái về, được bao nhiêu phơi bấy nhiêu, dù sao đồ khô không dễ hư, lấy nhiều cũng tiện dùng trong mùa mưa sắp tới.
Nhớ tới mùa mưa, Thái Linh lại lo lắng, hiện tại bọn họ đã mất nhà, giờ chỉ đành tìm vùng đất mới, nhưng các giống đực vẫn chưa đi lại được nên cô chỉ có thể dằn lại lo lắng trong lòng.
Cuộc sống yên bình của nhóm Thái Linh cứ thế trôi qua, Tà thần có lẽ đang phù hộ cho bọn họ, suốt hai tuần lễ trú ẩn dưới gốc cây trời không có mưa, mỗi ngày đều nắng thuận lợi cho các giống cái đi đặt bẫy.
Chân của các giống đực bị gãy khá nặng nên thời gian lành lại lâu hơn so với Thái Linh hồi trước, mất khoảng hai tuần mới có thể gỡ nẹp.
Hùng Vu trông chờ cảnh tượng các thú nhân bị đưa về với Tà thần từng ngày từng ngày, nhưng qua quá nhiều ngày nhìn quen hắn đã chấp nhận chuyện giống cái Tà thần sẽ chăm sóc các giống đực tàn tật kia.
Hôm nay cũng vậy, hắn tỉnh lại vươn vai, làm vài động tác giãn cơ trên cành cao rồi nhìn xuống dưới, thấy Thái Linh đang gỡ lớp băng bó trên chân Ưng Phan, hắn chỉ cho đây là hành động thay băng hằng ngày, đến tận bây giờ hắn vẫn không hiểu nổi, Thái Linh làm vậy để làm gì, chắc là che đi vết thương xấu xí, nhưng cách cô bó còn xấu hơn.
Hắn không quan tâm nữa, trong đầu chỉ đang nghĩ hôm nay nên săn thú gì để nấu với tỏi cho ngon.
Ở riết với các thú nhân Tà thần, trong vô thức Hùng Vu cũng dần giống họ, nhóm Thái Linh ăn gì, hắn cũng sẽ ăn đó.
Đang lúc hắn bận tâm tới chuyện ăn uống, bên dưới Ưng Phan từ từ đứng lên. Hùng Vu nghe thấy Thái Linh nói.
"Anh bước đi thử xem, đừng đi nhanh quá, hạ chân chậm thôi."
Nghe vậy hắn nhíu mày ngó xuống, hai mắt trừng to kinh hãi. Hắn đang nhìn thấy gì kia, Ưng Phan, thú nhân bị bẻ gãy cả hai chân, xương chân gãy làm đôi không thể cử động được giờ đang đứng dậy, dù không đứng thẳng bằng hai chân và phải dựa vào thân cây lớn, nhưng hắn đang đứng, chân còn nâng lên rồi hạ xuống!
"Từ từ thôi, bước thêm đi, chọn phần đất bằng để hạ chân."
Thái Linh đang hướng dẫn hắn bước đi.
Ưng Phan đi, từng bước thật nhỏ, chầm chậm rời tay khỏi thân cây cuối cùng đứng thẳng và bước trên đôi chân đã từng bị tổn thương trầm trọng.
Miệng Hùng Vu mở to đến mức quên khép, hắn không thể nào tin được điều mình đang nhìn thấy. Vết thương gãy chân, gãy tay, loại vết thương ảnh hưởng tới xương cốt không có khả năng lành lại, giờ dây ở tại nơi của thú nhân Tà thần đã có giống đực bị gãy chân đứng lên.
Không chờ hắn thoát khỏi trạng thái bàng hoàng, những thú nhân còn lại sau khi được gỡ nẹp gỗ xấu xí cũng bắt đầu đứng lên, đi lại, tuy chậm nhưng họ đang đi.
Hắn còn nghe Thái Linh nói.
"Chờ thêm vài bữa nữa phần xương ổn định, các anh có thể tăng tốc độ đi lại, khi nào quen có thể chạy nhảy, tầm 4 đến 5 ngày sau sẽ ổn định hai chân hoạt động như bình thường không khác trước kia."
Còn có thể hoạt động bình thường, không khác trước kia – hắn đang nghe điều quái quỷ gì vậy, đây là mơ đúng không, hắn vẫn chưa tỉnh lại đúng không?
Nghĩ vậy hắn vội nằm xuống, nói với chính mình: "Nhắm mắt lại, ngủ một giấc mở mắt ra những thú nhân kia vẫn đang ngồi dưới đất với phần nẹp chân xấu xí."
nói rồi hắn nhắm mắt lại, chờ thật lâu thật lâu mới mở ra, từ từ ngồi dậy nhìn xuống phía dưới.
Đáng buồn, mọi thứ vẫn đang diễn như những gì hắn thấy trước đó. Ưng Phan đang tập đi lại, ba thú nhân phía sau cũng thế, các giống cái làm việc của mình, họ không hề ngạc nhiên như thể việc các thú nhân từng bị gãy chân đứng lên đi được là chuyện rất đỗi bình thường.
"Cái quái gì vậy!" Hùng Vu nhịn không được chửi nhỏ."Bọn họ đang đi, mấy cái chân gãy kia đang đi đấy!"
Nguyên ngày hôm đó, hắn không đi săn, mặc bụng kêu gào chỉ mở to mắt nhìn các thú nhân đang tập đi.
Chân họ đi được, vết thương gãy chân có thể chữa, nhưng tại sao các y sư lại không làm được điều đó, họ vứt bỏ những thú nhân bị gãy tay gãy chân đưa họ về với thần thú khi họ đang còn sống, tại sao vậy?
Hùng Vu rơi vào một thế giới khủng hoảng. Tư tưởng, hiện thực nơi hắn đang sống luật định ra rằng: thú nhân bị gãy tay chân là thú nhân phế, thú nhân vô dụng, thú nhân đã cận kề với cái chết, thú nhân nên về với thần thú...
Nhưng vẫn có cách ở nơi mà bọn cho là ô uế, các thú nhân bị gãy chân đang đứng lên, di chuyển, hoạt động như bình thường sau một thời gian nghỉ ngơi – đây là phép màu... chứ nào phải sự ô uế bẩn thỉu...
Hùng Vu ôm đầu, đống suy nghĩ và những điều trái ngược khiến bộ não nhỏ bé của hắn muốn vỡ tung. Hắn nhịn không được nhảy xuống khỏi thân cây cao chạy biến vào rừng, tìm một nơi thật cao, thật xa hét lớn để đẩy những luồng suy nghĩ khủng khiếp trong đầu ra ngoài.
"A!!!!"
Tiếng hét của hắn tan vào đất trời biến mất, khung cảnh phía trước không có gì thay đổi, gió mát thổi qua cái đầu nóng bừng của hắn. Dần dần cảm xúc của hắn ổn định hơn, hắn ngồi xuống thẫn thờ nhìn bầu trời trong xanh.
Một lát hắn nghĩ về những gì đã chứng kiến từ khi hắn nhận nhiệm vụ theo dõi các thú nhân Tà thần, quan điểm và những gì hắn biết về nhóm thú nhân Tà thần hình như không chính xác...
Nghĩ tới đôi chân lành lặn của các thú nhân Tà thần, hai mắt Hùng Vu ứa nước, lát sau hắn bật khóc như một đứa trẻ. Hắn nhớ tới những người bạn, người anh, người chú từng bị đưa lên núi cao khi bị gãy chân, khi ấy hắn nghĩ rằng không có cách chữa trị nên họ phải thực hiện nghi thức tiễn đưa, giờ biết được có thể chữa hắn lại cảm giác bản thân là một kẻ tồi tệ, đã hại chết bạn mình khi họ vẫn còn cơ hội sống sót.
"Tại sao không phát hiện sớm hơn..." Hắn nức nở.
Thời gian lẳng lặng trôi đi, Hùng Vu cứ thế bỏ qua một ngày canh chừng, mà giờ đây hắn chẳng thiết canh chừng các thú nhân Tà thần nữa, điều hắn muốn là học được cách chữa thương sau đó quay về nói với y sư và các tộc nhân, để cứu những thú nhân kém may mắn lỡ như đi săn thú mà bị vết thương này.
Hắn nghiêm túc nghĩ lại quá trình Thái Linh trị thương lúc trước, khi ấy vô tâm nhưng mỗi ngày Thái Linh đều thay thuốc nên hắn vẫn nhận ra được loại quả mà cô đem về.
Ngay lập tức Hùng Vu chạy đi tìm nó, mất khá nhiều thời gian hắn mới tìm ra quả trắng. Đây là loại quả được cho là có độc, y sư trong bộ lạc từng cho bọn hắn xem qua và cảnh cáo không được ăn bậy. Nhưng Thái Linh đã dùng nó, nghiền lấy bột pha với nước đắp lên chân, bó nẹp lại, mỗi ngày kiểm tra và thay mới cho tới khi chân của các thú nhân lành lại.
Hắn hái một lượng lớn, bọc vào bao da thú, quyết định quay về bộ lạc báo cáo chuyện quan trọng này. Hắn tin tộc trưởng sẽ hiểu cho việc hắn rời khỏi vị trí sớm, chuyện cứu các thú nhân quan trọng hơn việc canh chừng một nhóm Tà thần ít ỏi không thể gây nguy hiểm cho họ.