Chỉ thấy trong Phong Nguyệt Các đèn đuốc sáng trưng, cứ cách mười bước là lại treo một cái đèn lồng màu đỏ, bên trong có ngọn nến đang cháy một cách chậm rãi, xuyên qua vải xô biến thành màu hồng nhàn nhạt, chiếu sáng khắp cả hành lang.
Khiến cho bên trong cả căn gác lửng biến thành một thế giới màu hồng, tất cả mọi thứ dường như đều trở nên có chút không chân thực, giống như đang đặt mình trong giả tưởng hai chiều, khiến cho sự phòng bị trong lòng con người ta giảm đi rất nhiều.
Cũng không biết cây nến kia được làm từ chất liệu gỗ nào, trong lúc cháy còn tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ, khi ngửi vào khiến con người ta có hơi bồn chồn, kích thích sự thèm ăn, rất dễ làm tăng thêm ý nghĩ muốn thưởng thức dịch vụ của Phong Nguyệt Các.
Chỉ là vật liệu xây dựng Phong Nguyệt Các hình như không được tốt lắm, hoặc là cố ý làm thế.
Trên hành lang qua lại, đi qua những căn phòng có lớn có nhỏ, có đủ loại âm thanh lả lướt văng vẳng truyền ra từ trong phòng, hội tụ thành một bản giao hưởng nguyên thủy.
Lưu Ngọc đi theo Ngũ Xương vào trong một căn phòng không lớn không nhỏ, trong căn phòng này cũng có ngọn đèn màu hồng nhạt, các loại dụng cụ cũng đều theo khuynh hướng hoa mỹ tráng lệ, còn có không ít loại đạo cụ giải trí.
"Sư thúc, mời ngồi."
Ngũ Xương vừa cười vừa nói.
Quả thực thì trong những tình huống bình thường, chi phí ở Phong Nguyệt Các cũng không tính là cao, thậm chí còn không cao bằng Thiên Hương Lâu.
Bởi vì sự khoái lạc trên xác thịt dù sao cũng không thể tăng được chút tu vi nào, hơn nữa còn là một giao dịch không tốn kém.
Những tu sĩ bằng lòng vì một phút hưởng lạc mà tiêu xài lượng lớn Linh Thạch cũng vô cùng ít, vậy nên giá cả tất nhiên sẽ không thể cao lên được.
Không giống như Linh thực, quả thực có thể có lợi cho việc tu hành.
"Hì hì, Lưu sư thúc, người xem, chúng ta có cần không, cái đó..."
Ngũ Xương cười hì hì, lộ ra ý cười mà nam tu đều hiểu, dò hỏi nói.
Lần này mời Lưu Ngọc đến đây, vốn là để nịnh hót, gã tất nhiên sẽ không tùy tiện gọi người đến, nhỡ đâu sư thúc không thích như thế thì sao?
Đương nhiên gã không muốn trộm gà không thành lại còn mất luôn nắm thóc!
Ngũ Xương tự biết tuổi tác mình đã lớn, dựa vào sự chuẩn bị trước mắt thì tỉ lệ thành công của Trúc Cơ vô cùng thấp, mạo hiểm thử một lần cũng chỉ vì muốn giải quyết cho xong nỗi ám ảnh trong lòng mà thôi.
Gã đã nghĩ kĩ rồi, nếu như Trúc Cơ thất bại thì sẽ xin rời khỏi tông môn, đi đến thế tục đâm cành trổ lá, sống nốt phần đời còn lại.
Nhưng tông môn không phải thiên đường.
Bổng lộc được phân phát hàng tháng sẽ giảm đi một nửa sau khi hoàn toàn mất đi hy vọng Trúc Cơ lúc sáu mươi tuổi.
Hơn nữa ít nhất cũng phải dốc sức phục vụ cho tông môn cho đến sau bảy mươi tuổi, và phải giao nộp một lượng Linh Thạch rất lớn đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ thì mới được phép rời đi.
Nói tóm lại, tông môn sẽ không lỗ vốn.
Dựa vào việc làm nhiệm vụ của tông môn, muốn tích lũy được lượng Linh Thạch này thì không biết phải đợi đến khi nào, đến lúc đó chỉ sợ có muốn đâm cảnh trổ lá hay tận hưởng cuộc sống thì cũng đều quá muộn rồi.
Mà Lưu Ngọc là Luyện Đan Sư, vung tay lại không hề keo kiệt, nếu như có thể làm việc cho hắn, lợi ích nhất định sẽ nhiều hơn so với việc chấp thành theo tông môn.
Vậy nên, Ngũ Xương đã động lòng.
Lưu Ngọc không nói gì, mà cầm lấy quyển sách mỏng giống như thực đơn ở trên bàn rồi lật xem.
Bên trong quả thực có giới thiệu khái quát về hình ảnh, mùi vị và công hiệu của các loại Linh thực, ước chừng chiếm mất một nửa độ dài của thực đơn.
Nhưng sau khi qua được một nửa thì phong cách hội họa đã đột ngột thay đổi, trên giấy biến thành các nữ tu ăn mặc mát mẻ, làm đủ loại tư thế khiêu gợi, bên cạnh còn có giới thiệu chi tiết, chú giải thuyết minh tu vi, họ tên, tuổi tác, kích cỡ và cả báo giá.
Lật đến mấy trang cuối cùng, thậm chí còn có nữ tu Trúc Cơ kỳ!
"Những nữ tu này có lẽ không phải là người của tông môn."
Sắc mặt của Lưu Ngọc không thay đổi, trong lòng xẹt qua suy nghĩ này.
Nguyên Dương Tông chung quy vẫn là một tông môn trung lập, vẫn cần có thể diện, trong phạm vi thế lực có thể tồn tại lầu xanh hoặc là lò luyện, nhưng nhất định không cho phép đệ tử trong tông môn trở thành lò luyện hoặc kỹ sư, chỉ cho phép làm người mua hoặc làm ông chủ, khách hàng.
Nếu không thì, vì thể diện của tông môn, chắc chắn sẽ phái tu sĩ đi "thanh tẩy", loại trừ loại đệ tử "bại hoại môn phong","đạo đức suy đồi" này.
"Lưu sư thúc, người thấy những cái này... Thế nào?"
"Nếu như cảm thấy bản vẽ không chân thực, có thể gọi người đến đây, xem cho hẳn hoi rồi từ từ chọn lựa."
Gương mặt đen thui của Ngũ Xương hiện ra một nụ cười kì quái, cẩn thận dè dặt hỏi.