Chương 432: Vật đổi sao dời

Tiên Phủ Trường Sinh

Trường Đình Không Tỉnh 11-10-2024 16:08:50

"Đệ tử hiểu rõ, đệ tử cam đoan ngậm miệng, tuyệt đối không nhắc tới tin tức có liên quan tới Thuấn Tức Thiên Lý phù, chắc chắn không lộ ra nửa chữ với bất kỳ tu sĩ nào khác!" Nhan Khai nghe vậy giật thót, vội vàng thu pháp khí vào túi trữ vật, cam đoan son sắt. Gã còn chưa quên tình cảnh của mình đau. Lưu Ngọc không ý kiến gì với lời cam đoan này, hai mắt sáng ngời nhìn người đối diện. Ánh mắt này khiến cho Nhan Khai áp lực vô cùng. Hắn cũng là 'kẻ giảo hoạt', biết cam đoan ngoài miệng không thể làm cho Lưu Ngọc vừa lòng, vì thế cắn răng phát Lời Thề Tâm Ma: "Ta - Nhan Khai, nay phát Lời Thề Tâm Ma, sẽ không dùng bất cứ hình thức nào nhắc tới Thuấn Tức... với người khác ngoài Lưu sư thúc." Tu sĩ trước khi tiến vào kỳ Nguyên Anh đều rất khó phá giải Lời Thề Tâm ma, có lực lượng ước thúc vô cùng lớn đối với cảnh giới dưới Nguyên Anh. Có Lời Thề Tâm Ma ước thúc, khả năng Nhan Khai tiết lộ việc này cho tông môn hoặc tu sĩ khác nhỏ bé vô cùng, Lưu Ngọc hơi hài lòng một chút. Tuy rằng giá trị hai pháp khí cực phẩm và Thuấn Tức Thiên Lý phù kém rất nhiều, nhưng thực lực song phương chênh lệch vốn đã không cho phép giao dịch này có 'công bằng' gì mà nói. Lưu Ngọc cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, theo trình độ nào đó mà nói, hắn lần này còn có phần 'ban ân'. Nếu thay một tu sĩ tâm ngoan thủ lạt, nói không chừng trực tiếp ăn sạch chùi mép. Tu sĩ Luyện Khí mà thôi, có tư cách gì đàm giao dịch với tu sĩ Trúc Cơ kỳ chứ? Công bằng cũng thành lập trên trụ cột là thực lực hai bên ngang hàng. Sau khi hạ Lời Thề Tâm Ma, việc này xem như trần ai lạc định. Lưu Ngọc nhìn vết thương trên người Nhan Khai, thoáng chau mày nói: "Vừa lúc Lưu mỗ cũng muốn trở lại Vọng Nguyệt Thành, chở ngươi một đoạn đường đi." Với thương thế hiện tại của gã, có thể an toàn trở lại Vọng Nguyệt Thành hay không còn chưa biết, nói không chừng nửa đường lại bị tán tu hoặc tu sĩ lòng mang ác ý khác cướp mất tính mạng. Hơn nữa, khả năng này không nhỏ chút nào. Nếu vậy, khoản đầu tư của hắn không phải mất trắng à? "Cảm ơn, cảm ơn Lưu sư thúc, đệ tử vô cùng cảm kích!" "Sư thúc quan tâm hậu bối, dẫn dắt đệ tử, thật là chuẩn mực của chúng ta." "Ngày sau ngài nhất định thành công đại đạo, danh truyền Thiên Nam, trở thành nhân vật đỉnh cao như Trường Phong chân nhân!" "Lòng kính ngưỡng của tại hạ dành cho sư thúc cuồn cuộn như nước sông chảy mãi không ngừng, như Hoàng Hà tràn ra..." Nhan Khai đang lo phải làm thế nào ôm một thân thương thế về Vọng Nguyệt Thành, thấy Lưu Ngọc nguyện ý chở mình một đoạn thì không khỏi mừng ra mặt, lập tức thuận theo nịnh nọt. Từng câu ton hót tuôn ra không dứt, sẵn sàng tinh thần thao thao bất tuyệt. "Được rồi, được rồi, nói nhảm ít thôi." "Chuyện không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát, trở lại Vọng Nguyệt Thành hội hợp với đám Chu sư huynh." Lưu Ngọc cười mắng, cắt ngang lời gã. Không thể không nói, công phu nịnh hót của người Ngũ Xương ba phần, phương diện cơ duyên cũng mạnh hơn không chỉ một bậc. Nếu tiếp tục duy trì số mệnh như vậy, khả năng Trúc Cơ rất lớn. Tư chất Ngũ Xương bình thường, còn lớn hơn Lưu Ngọc mười mấy tuổi, tính đến giờ hẳn là gần sáu mươi rồi, nếu còn không Trúc Cơ thì coi như chỉ có thể dừng bước ngay trước cảnh cổng Trúc Cơ mà thôi. Lại phục vụ cho tông môn vài năm nữa, tới tám, chín mươi tuổi, tích góp từng chút Linh Thạch, giao nộp lại tông môn một khoản Linh Thạch nữa. Sau đó e là phải trở lại thế gian khai chi tán diệp. "Vật đổi sao dời mà." Nghĩ vậy, Lưu Ngọc không khỏi sinh ra vài phần phiền muộn, sau đó khẽ lắc đầu, ném phần buồn bực này ra sau đầu. Lưu Ngọc vỗ túi trữ vật lấy ra Tử Mẫu Truy Hồn đao, đưa pháp lực vào, nhanh chóng biến hóa thành hai trượng, huyền phù giữa không trung. Hắn nhẹ nhàng nhảy lên, sau đó thản nhiên nói: "Còn thất thần gì nữa? Đi lên đi." Nhan Khai cười khì khì, sau khi được cho phép thì thêm một Ngự Phong thuật lên chân rồi cũng nhảy lên Tử Mẫu Truy Hồn đao. Gã rất tự giác đứng tại đuôi kiếm, bảo trì khoảng cách hơn một trượng với Lưu Ngọc, sau đó ngậm miệng, không nói một lời. Lưu Ngọc chú ý tới toàn bộ chi tiết nhỏ này, âm thầm gật đầu. Thần thức của Lưu Ngọc đảo qua là có thể nhìn thấu toàn bộ vết thương trên người Nhan Khai mà hoàn toàn không khiến người nhận ra. Trạng thái của Nhan Khai bây giờ có thể giảm thiểu tối đa khả năng khiến cơ thể bị thương. Nhưng dù là thời kỳ toàn thịnh, gã ngự sử pháp khí thượng phẩm cũng chẳng uy hiếp được sư thúc là bao, một ý niệm của hắn là có thể kích phát vòng bảo hộ. Chất lượng pháp lực càng cao, cường độ vòng bảo hộ cũng càng cao, với cường độ vòng bảo hộ như Lưu Ngọc lúc này thì dù toàn lực khai hỏa uy thế của pháp khí thượng phẩm thì ít nhất cũng cần ba kích mới có thể công phá. Thời gian ba kích có thể làm rất nhiều chuyện, ví như hoàn toàn trí đối thủ vào chỗ chết. Phản ứng thần kinh của tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhanh đến mức nào cơ chứ? Tốc độ pháp lực dạng lỏng và pháp lực dạng khí tế ra pháp khí mà có thể so sánh ư? Chỉ sợ gã vừa lấy pháp khí ra là Lưu Ngọc đã phản ứng lại, khoảnh khắc kích thứ nhất công tới đã có thể lập tức tế ra pháp khí công kích.