Lúc đấu pháp, Lưu Ngọc sẽ phóng ra thần thức, lấy bản thân làm trung tâm che phủ phạm vi một dặm xung quanh, chỉ cần có động tĩnh nhỏ là đã có thể nhanh chóng phản ứng lại.
Không phải là hắn không thể che phủ xa hơn, mà do không cần thiết.
Phạm vi thần thức che phủ được càng rộng, thời gian càng lâu, thì gánh nặng đối với Nguyên Thần lại càng lớn, không thể che phủ phạm vi lớn trong khoảng thời gian dài được.
Sắc mặt hắn lạnh lùng, pháp lực như dòng chảy tràn vào Tử Mẫu Truy Hồn đao và con dấu màu hồng.
Linh quang của Hắc Sắc Kiếm đao đã hóa thành dài hai thước, rộng ba tấc trở nên mạnh mẽ, mặc sức tản ra uy thế lớn mạnh độc nhất chỉ thuộc về pháp khí cực phẩm, mang theo khí thế kinh người chém về phía lồng ánh sáng màu đỏ.
Nương theo pháp lực tràn vào, con dấu màu hồng vừa được lấy ra đã nhanh chóng phồng to ra, trong chớp mắt đã to cỡ căn nhà tranh, linh quang lấp lánh khí thế mạnh mẽ nặng nề bao phủ lấy lồng ánh sáng màu đỏ.
Theo độn quang hạ xuống, tám vị tu sĩ Trúc Cơ của Nguyên Dương Tông rút tay lại, khởi động thế tấn công vừa nhanh vừa gấp, không hề có ý định nương tay.
Nơi này cách Thiên Khung Thành quá gần, trạm canh gác của Hợp Hoan Môn đã phóng truyền âm phù ra, đã vậy thì chắc chắn không bao lâu Thiên Khung Thành sẽ nhận được tin tức.
Chuyện liên quan đến tính mạng bản thân và gia đình, thời khắc tranh đoạt từng giây từng phút này, không ai dám nương tay cả.
Phân biệt công việc nặng hay nhẹ, việc gấp hay không gấp, và trong tình huống này, Lưu Ngọc cũng không giấu dốt quá nhiều.
Ngoại trừ không sử dụng các bí thuật át chủ bài ra, thì hắn đã phát huy bảy phần sức mạnh, còn mạnh hơn một phần so với một tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ khác trong đội ngũ.
Lúc này, ưu thế của Ma Hỏa luyện nguyên đã bắt đầu bộc lộ. Pháp lực của hắn sau khi trải qua hai lần rèn luyện Ma Hỏa trên toàn bộ phương diện, thì đã trở nên vô cùng tinh thuần, thâm hậu, sự tinh thuần và thâm hậu này vượt xa tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ bình thường.
Cùng một uy năng, nhưng Lưu Ngọc tiêu hao pháp lực ít hơn nhiều so với Trúc Cơ sơ kỳ bình thường, rất có lợi cho tác chiến lâu dài.
Lần này đến đây đều là tu sĩ Trúc Cơ có tiếng tăng từ xưa, tu vi Trúc Cơ trung hậu kỳ là chiếm phần lớn, lấy ra hai món pháp khí cực phẩm, đồng thời cũng không nói nhiều lời mà bắt đầu tấn công.
Trong hai tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, có một người khiến cho Lưu Ngọc chú ý, đó là một vị cung trang nữ tu, khí chất trong trẻo lạnh lùng.
Thậm chí nàng ta còn lấy ra linh khí thượng phẩm, hạ độn quang xuống sau đó lập tức thi triển linh khí biến hình, linh khí biến thành ảo ảnh của một con Thanh Mãng thật lớn dài khoảng hai ba trượng.
Dùng tu vi Trúc Cơ hậu kỳ điều khiển linh khí thượng phẩm, uy thế bao trùm lấy toàn trường khiến cho người ta chú ý, xem ra đã sử dụng khoảng tám chín phần sức mạnh, hoàn toàn không có ý định sẽ nương tay.
Hắc Sắc Kiếm đao của Lưu Ngọc, con dấu màu hồng, linh khí Thanh Mãng của cung trang nữ tu, bên phía Nguyên Dương Tông tổng cộng có mười sáu món pháp khí cực phẩm tất cả đều tấn công cùng lúc.
Che giấu hoàn toàn ánh sáng của lồng ánh sáng màu đỏ, mang theo khí thế hùng mạnh và đủ mọi linh quang cùng nhau tấn công lồng ánh sáng màu đỏ.
Ở phía sau bọn họ, Chu Trác Phong mang theo hơn năm mươi đệ tử Luyện Khí kỳ còn lại đã không còn xa.
Thế lực của tám tên tu sĩ Trúc Cơ dốc toàn lực là điều mà rất nhiều tu sĩ Luyện Khí kỳ chưa từng thấy qua.
Đám đệ tử trong nhiệm vụ lồng ánh sáng màu đỏ nhìn thấy một màn này, sắc mặt của rất nhiều người đều trở nên trắng bệch như tờ giấy, sinh ra luồng ớn lạnh từ tận đáy lòng.
Thế nhưng, suy cho cùng thì bọn họ cũng không phải những kẻ vô tích sự, mặc dù trong lòng sợ hãi nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ lung tung, nếu như không muốn sau khi trận địa bị phá vỡ phải cầu xin kẻ địch tha mạng, thì vào lúc này chỉ có thể dốc hết sức mà làm.
Đủ mọi loại linh phù cấp thấp như Hỏa Cầu, Băng Chùy, Phong Nhận, Chưởng Tâm Lôi đều hướng ra ngoài lồng ánh sáng màu đỏ mà ném đi, còn có từng cái tường đất, tường băng nhô lên từ trong mặt đất, chắn ngay trước lồng ánh sáng màu đỏ, với ý định dốc một phần sức mạnh mỏng manh.
Những tên đệ tử Hợp Hoan Môn này đã rất rõ, rằng phía bên mình đã rơi vào thế hạ phong, nếu như trận pháp vẫn có thể chống đỡ tiếp được, nếu không có trận pháp thì e là sẽ trở thành tình huống đơn phương tàn sát, dễ như bẻ cành củi khô.
Liên quan đến sự sống và cái chết, bọn họ không hề tiếc rẻ mà liên tục ném ra từng tấm linh phù, giống như không cần Linh Thạch vậy.
"Sống hay chết đều gửi gắm vào trận pháp, hai vị sư đệ xin hãy dốc hết sức mình, chống đỡ được đòn tấn công này, các đồng môn khác sẽ chạy tới ngay thôi."
Nữ tu xinh đẹp vốn bởi vì mất đi một giọt mà sắc mặt trở nên tái nhợt, thấy hơn mười món pháp khí cực phẩm cùng lúc tấn công, trong lòng hoảng hốt sắc mặt lại tái nhợt thêm.
Nhưng nàng ta biết mình là người có tu vi cao nhất ở đây, tuyệt đối không thể để lộ ra vẻ bối rối, cho nên đã lập tức tự trấn tĩnh, đồng thời ra lệnh.