Chương 297: Bình yên rời đi(2)

Tiên Phủ Trường Sinh

Trường Đình Không Tỉnh 11-10-2024 16:09:07

Lúc này Lưu Ngọc đang cẩn thận lẻn vào đám bùn đen dưới đầm lầy, tối tăm, ẩm ướt còn kèm theo một mùi hôi thối nồng nặc là cảm giác đầu tiên hắn cảm nhận được. Sau khi trốn xuống lòng đất và băng qua lớp đất kiên cố của Linh dược viên, Lưu Ngọc thực sự tiến vào lòng đất của đầm lầy đen hai mươi đến ba mươi thước, bùn ở độ sâu này không trơn trượt như bề mặt đầm lầy, đất cũng cứng hơn một chút. Sở dĩ tốc độ di chuyển của Độn thổ thuật không chậm, nhưng Lưu Ngọc vẫn duy trì ở một tốc độ chậm, cố hết sức giảm bớt chuyển động của bản thân để tránh bị các tu sĩ có Linh Giác nhạy cảm hoặc là thần thức cảm nhận được. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì vẫn cần hô hấp, không khí nơi đây không những vô cùng đậm đặc mà còn bốc mùi hôi thối nồng nặc, khi mới đến Lưu Ngọc có chút bất ngờ không kịp đề phòng mà hít vào một ngụm, thiếu chút nữa hắn đã không duy trì nổi Ẩn Linh thuật, phải mất một lúc hắn mới bình tĩnh lại được. Cuối cùng hắn chỉ có thể dùng pháp lực để lọc bớt phân nửa mùi hôi thối đến mức mà bản thân có thể chịu đựng được, may mắn thay, thể chất thân thể phi phàm của người tu tiên khá đặc biệt, một khắc hô hấp một lần đối với Lưu Ngọc cũng không phải là vấn đề gì lớn. Liên quan đến tính mạng bản thân, cho dù có khó chịu đến đâu cũng phải chịu đựng. Lưu Ngọc cẩn thận từng li từng tí đi xuyên qua đầm lầy, thần thức bị tầng tầng lớp lớp cản trở không cách nào quan sát tình hình trên mặt đất được, nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy, hắn sợ rằng sẽ gặp phải tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ hoặc là Tề Thiếu An trở về, cho nên không dám chuyển động nhiều tốc độ cũng không quá nhanh. Chỉ mới nửa khắc vừa vặn ra khỏi phạm vi đầm lầy ba dặm, khi sức mạnh của Độn thổ phù sắp hết, hắn chỉ có thể tự mình tiếp tục thi triển Độn thổ thuật, duy trì đi theo nhịp độ ban đầu. Ngũ Hành độn thuật chỉ là một loại độn thuật phổ thông nhất, Luyện Khí kỳ đều có thể luyện tập, nhưng so với pháp thuật bậc nhất thông thường thì khó khăn hơn nhiều, cũng khó có thể tinh thông, cho nên có rất ít tu sĩ có thể thực hiện Ngũ Hành độn thuật trong giai đoạn Luyện Khí kỳ. Chế phù sư có thể chế tạo Độn thổ Phù, tu vi bản thân tuyệt đối không thấp, tu vi bình thường hẳn là đều ở Trúc Cơ kỳ mới có thể phong ấn độn thuật vào trong Linh phù. Bản thân Lưu Ngọc đạt cảnh giới Trúc Cơ kỳ, lại có Tam linh căn Mộc Hỏa Thổ, tu luyện mộc, hỏa, thổ ba loại độn thuật cũng không có trở ngại gì, ở tông môn trong ba năm hắn cũng đã tu luyện vững chắc cảnh giới ba loại độn thuật, lúc này hắn có thể thuần thục mà tung ra vận dụng. Hắn không trực tiếp đi thẳng hướng tới Hàn Nguyệt Thành mà thay vào đó chạy về phía đông trước, dự định vòng một vòng tròn lớn lại trở về Hàn Nguyệt Thành, thế này tỷ lệ gặp phải tu sĩ địch là nhỏ nhất. Tất cả tu sĩ Hợp Hoan Môn tổng cộng cũng chỉ mới hơn một trăm người nên không thể phân tán quá nhiều, chính vì vậy nên phạm vi truy sát cũng không thể quá xa được. Lưu Ngọc đoán rằng bọn họ đuổi theo khoảng mấy chục dặm sẽ nhanh chóng dừng lại, dù sao nơi này cách Hàn Nguyệt Thành cũng chỉ có hai canh giờ đi đường, viện binh có thể đến bất cứ lúc nào. Ngoại trừ phía nam Hàn Nguyệt Thành nơi có các tu sĩ khác chú ý ra, ba nơi còn lại đều không dùng quá nhiều tinh lực, hơn nữa chỉ cần không gặp phải Tề Thiếu An hoặc là bị nhiều tu sĩ Trúc Cơ bao vây, với thực lực của bản thân thì Lưu Ngọc không chút sợ hãi. Tự phán đoán như vậy, Lưu Ngọc yên tâm đi xuyên qua lòng đất, khi đã cách Linh dược viên khoảng hai mươi dặm liền không còn giảm tốc độ nữa, nhưng Ẩn Linh thuật vẫn giữ nguyên không dừng lại. Khoảng một canh giờ sau khi lão già râu trắng chết, cách Linh dược viên khoảng một trăm dặm về phía đông, trên một sườn đất nhỏ cao khoảng nửa trượng nơi cỏ dại mọc um tùm. Mặt đất đột nhiên rung động nhẹ, ngay sau đó một nam nhân trẻ tuổi, khuôn mặt bình thường mặc áo đen xuất hiện từ mặt đất. Người này chính là Lưu Ngọc đã lén lút rời đi từ lâu! Sau khi trở lại mặt đất, hắn nhìn xung quanh đồng thời dùng thần thức nhận diện toàn bộ, đến khi không phát hiện tu sĩ nào trong phạm vi của thần thức mới có thể thả lỏng trạng thái. Nhưng Lưu Ngọc cũng không thể sơ suất, ngay lập tức lấy thuyền Độn Phong ra, đưa pháp lực vào và ném lên không trung, hóa thành một chiếc phi chu màu đen dài hai trượng, rộng nửa trượng, sau đó lập tức nhảy lên. Hắn xác định hướng đi tới Hàn Nguyệt Thành sau đó bay đi nhanh như chớp, tốc độ biến mất so với một Trúc Cơ hậu kỳ thực sự còn nhanh hơn bình thường, đây vẫn còn là mức độ tu vi thấp, quả không hổ là pháp khí chuyên dùng. Lưu Ngọc ngồi cẩn thận trên thuyền Độn Phong thi triển toàn bộ thần thức, một tay là Tử Mẫu Truy Hồn đao một tay là Duệ Kim kiếm, đặt cờ Kim Cương trước mặt và sẵn sàng đối phó với các cuộc tấn công có thể xảy ra. Tuy thuyền Độn Phong di chuyển khá nhanh, nhưng tính phòng ngự của nó lại không quá xuất sắc, nếu như đột nhiên gặp phải công kích mà phản ứng không kịp rất có thể sẽ bị phá huỷ. Mà tốc độ thoát thân của Lưu Ngọc có thể nói là bình thường so với các tu sĩ Trúc Cơ khác, đến lúc đó rất có thể sẽ rơi vào nguy hiểm, chính vì vậy nên hắn cũng không dám chủ quan.