Thấy Lưu Ngọc không nguyện ý, Nghiêm Hồng Ngọc cũng không miễn cưỡng, với dáng vẻ tươi cười quen thuộc nàng ta quay đầu chào hỏi các đồng môn khác.
Nghiêm Quần Nhi muốn tới tìm Lưu Ngọc nhưng bị cô cô nàng ta giữ lại, cuối cùng không còn cách nào khác nàng ta đành phải đi theo những mối quan hệ quen thuộc của gia tộc.
Lưu Ngọc kiểm tra thời gian, khi thời gian đã đến hắn mở mắt ra, thu bồ đoàn vào túi trữ vật.
Đột nhiên, Linh Giác nhạy bén của hắn cảm thấy có chút khác thường, bỗng dưng nhìn lên trên.
Chỉ thấy trên bầu trời phía xa xuất hiện một chấm đen nhỏ, hơn nữa nhanh chóng biến đổi từ nhỏ thành lớn trong tầm mắt, trong nháy mắt đã lỡ lửng phía trên phủ Thành Chủ.
Vật này nhìn qua giống như một đồng xu vô cùng lớn, tổng thể có màu vàng nhạt, hình dạng bên ngoài hình tròn bên trong hình vuông, từ bên dưới nhìn lên có thể thấy mặt dưới khắc rất nhiều ký tự không rõ nghĩa.
Loại ký tự này không phải là ký tự chủ đạo trong Tu Tiên Giới ngày nay, cho dù với kinh nghiệm hiện giờ của Lưu Ngọc cũng không rõ lai lịch và ý nghĩa của nó.
Đồng xu màu vàng dài rộng đều gần ba mươi trượng, lơ lửng trên bầu trời, trông vô cùng to lớn, phản chiếu xuống tạo ra một khoảng lớn bóng tối, che khuất ánh mặt trời.
Linh Giác của những tu sĩ khác không nhạy bén như Lưu Ngọc, hơn nữa tốc độ di chuyển của đồng xu kia cũng cực kỳ nhanh, cho nên phần lớn tu sĩ chỉ phát hiện ra Pháp Bảo này khi nó đến gần phủ Thành Chủ.
"Pháp Bảo!"
Trong lòng Lưu Ngọc run lên, lời vừa nói ra, hắn cảm nhận được uy năng cường đại của bảo vật này, nội tâm dâng lên một loại cảm giác không thể chống cự được.
Dù sao Phù Bảo cũng chỉ giữ một phần rất nhỏ uy năng của Pháp Bảo, uy lực còn lâu mới có thể so sánh với Pháp Bảo thời hoàng kim, các tu sĩ Trúc Cơ kỳ đứng đầu vẫn có thể chống lại bằng Linh khí cực phẩm.
Nhưng nếu là Pháp Bảo hoàn chỉnh, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ căn cơ hàng đầu như Tam Anh Tứ Kiệt, cũng chỉ sợ cũng không chịu nổi một kích, chống đỡ không được vài chiêu.
Cảnh giới của Tu Tiên Giới, càng về sau, sự chênh lệch cũng càng lớn.
Đây không phải là lần đầu tiên Lưu Ngọc nhìn thấy Pháp Bảo, hắn đã từng thấy khi còn là Luyện Khí kỳ, trước khi đến Hàn Nguyệt Thành thực hiện nhiệm vụ, hắn đã từng nhìn thấy Hồ Lô Pháp Bảo của Trường Phong chân nhân, uy năng so với Đồng Tiền Pháp Bảo trước mắt còn cường thịnh hơn rất nhiều.
Nhưng bất luận là loại Pháp Bảo nào, hiện tại hắn đều không có khả năng ngăn cản.
Nếu mục tiêu của Pháp Bảo là hắn, Lưu Ngọc tự hỏi, hắn cũng chỉ có thể ngay lập tức sử dụng Thiên Lý phù để chạy trốn.
"Pháo Bảo mà Kim Đan chân nhân sử dụng!"
Không phải tất cả tu sĩ Trúc Cơ đều có thể may mắn nhìn thấy Pháp Bảo xuất thủ, một số tu sĩ lần đầu tiên nhìn thấy không khỏi khẽ thốt lên một tiếng kinh ngạc, mở to hai mắt cẩn thận quan sát.
Các tầng lớp của tu sĩ thường có sự tách biệt, đối tượng trao đổi của tu sĩ mỗi cảnh giới chủ yếu vẫn là tu sĩ cùng cấp bậc, cực kỳ khó kết giao với tu sĩ cảnh giới cao hơn.
Tuy nhiên, tu sĩ cảnh giới cao muốn gặp mặt tu sĩ cảnh giới thấp lại cực kỳ đơn giản.
Lấy Lưu Ngọc mà nói, hắn thăng cấp Trúc Cơ nhiều năm như vậy cũng chỉ gặp qua tu sĩ Kim Đan vài lần, đến mức tận mắt hắn nhìn thấy họ xuất thủ ngự sử Pháp Bảo, thì hoàn toàn là cơ duyên trùng hợp.
"Tất cả liên quân tu sĩ Thanh châu nghe lệnh, mau thi triển Pháp Bảo, không thể lãng phí thời gian!"
Giọng nói uy nghiêm của Nghiêm trưởng lão lan truyền khắp mọi mặt, đánh thức nhiều tu sĩ đang xuất thần nhìn vào Pháp Bảo.
"Vâng!"
Bất luận là tu sĩ chính phái của Nguyên Dương Tông, hay các tu sĩ phụ thuộc thực lực đều vang dội nhận mệnh lệnh.
Sau đó từng đạo ánh sáng phóng lên trời, bay về phía Đồng Tiền, hạ xuống trên bản thể rộng lớn của nó, tiếp đó từng người thu pháp khí của mình lại.
Với chiều dài và chiều rộng của Pháp Bảo này, mang theo hơn một trăm tu sĩ vẫn dư dả, hơn nữa trông có vẻ vẫn rất trống trải, không hề chen lấn nhau chút nào.
Sau khi hạ xuống Pháp Bảo này, rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ đều cư xử rất quy củ, bởi Nghiêm trưởng lão cũng ở trên Pháp Bảo, hơn nữa còn có hai vị khách khanh trưởng lão đứng song song cách Nghiêm trưởng lão hai ba thước.
Qua mấy năm nay giao tiếp với Nghiêm Hồng Ngọc, Lưu Ngọc đã biết được, Nghiêm trưởng lão đang ở cảnh giới Kim Đan trung kỳ đỉnh phong.
Mà Linh áp và khí tức trên người hai vị khách khanh trưởng lão dường như kém xa Nghiêm trưởng lão, khả năng cao tu vi của họ mới chỉ đạt Kim Đan sơ kỳ, trong lòng hắn suy đoán.
Thấy tu sĩ nên đến đã đến đông đủ, Nghiêm trưởng lão dùng thần thức quét qua điểm rõ số lượng, không nhiều lời lập tức động pháp quyết.
Phương Khổng Đồng Tiền run lên, một tầng vòng bảo hộ trong suốt bao phủ bản thể Pháp Bảo, sau đó trong nháy mắt di chuyển vượt qua hơn mười dặm, bay về phía rừng rậm Hàn Vụ trung tâm đại bình nguyên Khắc Mễ Nhĩ.
Tốc độ tu sĩ Kim Đan khi khống chế Pháp Bảo độn tốc sẽ như thế nào? Quả thực có thể dùng nhanh như chớp để hình dung!
Chỉ trong thời gian nửa khắc ngắn ngủi, đã vượt qua khoảng cách gần hai trăm dặm, khiến Lưu Ngọc nhìn thấy âm thầm khiếp sợ.
Như vậy tính ra, tu sĩ Trúc Cơ nếu bị tu sĩ Kim Đan tu sĩ nhắm tới, tuyệt đối không có lý do gì có thể thoát khỏi, bất kể sử dụng loại bí thuật gì tăng độn tốc, hiển nhiên không cách nào xóa bỏ sự chênh lệch của độn tốc.
Giờ khắc này, Lưu Ngọc mới thực sự nhận ra được giá trị của Thiên Lý phù trong túi trữ vật.
Nếu như đối mặt với sự truy sát của tu sĩ Kim Đan tu, hắn chỉ có thể dựa vào tấm Phù Bảo này, trong nháy mắt di chuyển ngàn dặm, thoát khỏi sự tập trung của thần thức mới có hy vọng thoát thân!
Tốc độ của Phương Khổng Đồng Tiền Pháp Bảo nhanh như gió, chỉ trong nửa canh giờ, phía chân trời xuất hiện một khu rừng rậm rạp cây cối cao lớn.
Đó chính là rừng rậm Hàn Vụ!
Pháp Bảo trực tiếp bay về phía trung tâm rừng rậm Hàn Vụ, cảnh vật phương xa dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được đang trở nên rộng lớn hơn, Lưu Ngọc mới thực sự nhìn rõ diện mạo nơi này.
Một khu rừng vô tận nằm ngang trung tâm của đại bình nguyên Khắc Mễ Nhĩ, trải dài từ phía tây đến phía nam.
Lướt qua môi trường tự nhiên bên ngoài mấy dặm, đến trung tâm rừng rậm Hàn Vụ, trong bán kính hơn mười dặm khắp nơi đều tràn ngập dấu vết của tu sĩ.
Sườn đồi bị cắt ngang, mặt đất gồ ghề.
Vết đao vết kiếm kéo dài mấy trượng, màu đen cháy sém do Hoả Diễm gây ra, và các khối băng do phép thuật thuộc tính băng để lại.
Trong khu vực nhỏ này, khắp nơi đều có dấu vết đấu pháp được lưu lại bởi các tu sĩ.
Tất cả cây cổ thụ cao lớn đều bị bật gốc, ngay cả gốc cây cũng không thấy bóng dáng, cả một vùng đất rộng lớn bị bỏ trống.