Chương 485: Nguyên Thần cấm chế (2)
Chắc chắn càng có nhiều nữ đệ tử xinh đẹp, nguyện ý đến động phủ của sư thúc, tiếp nhận "Chỉ đạo công pháp" bên cạnh sư thúc.
Thời gian trôi qua khoảng một chén trà, vẻ giãy giụa trên mặt Giang Thu Thủy biến mất, khôi phục lại sự bình tĩnh ban đầu.
Nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lưu Ngọc, nói nhỏ:
"Thu Thủy nguyện ý tiếp nhận điều kiện sư huynh đưa ra!"
Lời nói vừa rơi xuống, dường như nàng ta được giải tỏa một hơi, lộ ra sự đau đớn và bi thương của mình.
Lưu Ngọc bình tĩnh đứng đấy, trong lòng như chôn giấu băng đá vạn năm, lạnh lẽo mà cứng rắn.
Suy cho cùng cuộc giao dịch này vẫn dựa trên nhu cầu mà làm, là nàng ta lựa chọn theo mình, không ai thua thiệt ai cả.
Trước mắt nàng ta cũng không có tiếp xúc với vài chuyện riêng tư của mình, vẫn có thể rời đi được, nếu còn không đồng ý, chỉ cần bàn giao xong chuyện của Ngọc Đan Đường là có thể rời đi được.
Nhưng Trúc Cơ đan thì nghĩ cũng đừng nghĩ, từ đây coi như đã hết duyên với nó, đừng mong mơ tưởng được chút xíu lợi ích nào từ mình.
Không có Trúc Cơ đan, với tư chất và tuổi tác của nữ tử này, cơ hội tiến lên Trúc Cơ là vô cùng nhỏ.
Vẫn luôn ở lại Luyện Khí kỳ, diện mạo xinh đẹp này còn có thể duy trì được bao lâu chứ?
"Tốt lắm, tin tưởng vào tương lai của muội, chắc chắn sẽ không hối hận vì quyết định này."
Lưu Ngọc bình tĩnh mà nói.
Sau đó đứng dậy đi đến, đi tới trước mặt nàng ta, trịnh trọng nói:
"Mở ra tâm thần thì không nên chống cự, đợi ta bỏ cấm chế xuống, viên Trúc Cơ đan này, muội đã có thể cầm đi."
"Tuyệt đối không nên có chút ý niệm chống cự nào, cảnh giới Nguyên Thần của Trúc Cơ vẫn là cực kỳ yếu ớt, chỉ cần có chút sai làm sẽ tạo thành hậu quả khó mà lường trước được."
"Đến lúc đó, nhẹ thì không tiến lên được, nặng thì sẽ hoàn toàn đánh mất cấp bậc của mình, cũng không phải là không có."
Lời này của Lưu Ngọc thật sự không có chút phóng đại nào, chỉ giống như đang kể lại một chuyện vậy thôi.
Lúc này vẻ đau buồn trên mặt Giang Thu Thủy lộ ra vẻ quyến rũ mê người, nhưng nhìn vẻ nghiêm túc của Lưu Ngọc, cuối cùng vẫn biết lợi hại ra sao.
Nàng ta nhắm chặt hai mắt, lông mi hơi run lên, cố gắng bình phục tâm trạng của mình.
Giang Thu Thủy cảm thấy có một ánh mắt rơi vào trên người mình, đánh giá không chút kiêng dè, trong lòng không khỏi hơi lo sợ.
Cũng chỉ trôi qua khoảng một khắc, nàng ta mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại, không có mở mắt ra nhưng môi đỏ hơi hé mở:
"Sư huynh, ta xong rồi."
Lưu Ngọc nghe vậy thì tiến lên một bước nữa, nâng tay phải lên rồi duỗi ngón giữa ra, nhẹ nhàng đặt vào nễ hoàn giữa hai đầu lông mày của nàng ta.
Sau đó hắn nhớ lại chút thủ đoạn nhỏ được ghi lại trên Tôn Thần diệu pháp, gieo xuống phương pháp Nguyên Thần cấm chế, tay trái hơi động một chút bắt ra một pháp quyết.
Sau vài hơi thở, pháp lực và thần thức bắt đầu sinh ra chút cộng minh ở nơi nào đó, ngay trong khoảnh khắc này, Lưu Ngọc hơi động.
Pháp quyết ấm ủ đã lâu trên tay trái cũng bắt đầu động nhẹ một chút, một vầng sáng màu vàng nhẹ bắn ra, dọc theo tay phải hắn tiến vào trong Nễ Hoàn Cung.
Thân thể Giang Thu Thủy lập tức run lên, theo bản năng muốn có hành động.
"Đừng nhúc nhích, thả lỏng tâm thần, chút nữa là được."
Lưu Ngọc nghiêm nghị quát ra tiếng.
Sau đó, hắn cũng nhắm lại hai mắt, bắt đầu cảm ứng Nguyên Thần của nàng ta.
Sau vài hơi, thần thức bám trên pháp quyết cũng tìm được một quả cầu màu lam to chừng quả đấm bên trong bóng tối vô tận kia, thế là nhanh chóng bay tới.
Quả cầu màu lam này nhìn thấy vật lạ bay tới, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng lại bị mạnh mẽ khống chế lại.
Ánh sáng vàng không chút khách khí mà bổ nhào lên trước, không một tiếng động rồi nhập vào bên trong quả cầu màu lam kia, sau đó nổ ra thành từng sợi tơ màu vàng, muốn liên kết với những ánh xanh lam kia.
"Thả lỏng, thả lỏng ra."
Bên ngoài, Lưu Ngọc nhẹ nhàng nói.
Giang Thu Thủy nghe được tiếng nói, ý thức được tình cảnh của mình, quả cầu màu lam vừa muốn phản kháng đã không còn động đậy, đứng yên trong hư không tối tăm, không hề tránh né nữa.
Sợi tơ màu vàng kia nhanh chóng liên kết qua, lít nha lít nhít như tằm nhả tơ, bao trọn quả cầu màu lam, sau đó dần thu nhỏ nó lại, tối đi, cuối cùng biến mất không còn thấy gì nữa.
"Hừ!"
Bên ngoài, Lưu Ngọc nhẹ nhàng thở phào một hơi, thả tay phải xuống.
Nguyên Thần cấm chế cũng đã giao xuống, hiện tại hắn đã có thể khống chế sinh tử của Giang Thu Thủy, trừ khi nàng ta vượt qua cảnh giới của bản thân mới có thể tự động tránh thoát.
Tôn Thần diệu pháp lại là công pháp nối thẳng Nguyên Thần của Hóa Thần cảnh giới, vô cùng huyền ảo cũng như vô cùng thần kì, như Lưu Ngọc ở Trúc Cơ hậu kỳ dùng thần thức hạ cấm chế cho người, cho dù là tu sĩ Kim Đan thì cũng khó mà phát hiện ra.
Nếu muốn không chút tổn hại mà giải trừ cấm chế, không phải tu sĩ Nguyên Anh tự mình ra tay thì chắc chắn không được.
Đã như vậy, coi như là người một nhà, đã có thể yên tâm nàng ta một chút rồi.
Cuối cùng sắc mặt Lưu Ngọc cũng đã không còn lạnh nhạt như vừa rồi, lộ ra chút tươi cười.