Sở dĩ hắn lấy ra hai kiện pháp khí thượng phẩm này là bởi vì lần trước khi hắn giết chết hai tên tu sĩ thì tất cả mọi người nhìn thấy rõ hắn lấy được hai kiện pháp khí cực phẩm này.
Trong lúc nguy cấp này, nếu như hắn chỉ lấy ra một kiện pháp khí cực phẩm để ứng phó thì rõ ràng là hắn sẽ bị mọi người chán ghét.
Nếu bị truyền ra ngoài, vô tình tổn hại đến danh tiếng thì không thể nghi ngờ là không có lợi cho lợi ích của Lưu Ngọc.
Thanh danh là một loại tài sản vô hình, có đôi khi nó sẽ có tác dụng không thể tưởng tượng nổi, trước mắt Lưu Ngọc còn chưa có ý định thoát ly khỏi tông môn, nhưng mà thanh danh xấu thì chắc chắn sẽ có tác dụng tiêu cực, như là khi hắn muốn làm một số chuyện thì sự khó khăn sẽ tăng lên rất nhiều.
Cho dù Linh dược viên bị công phá, Lưu Ngọc cũng không cho rằng tất cả mọi người đều sẽ tử vong, như Nghiêm Hồng Ngọc là dòng chính của Nghiêm gia, đệ tử thân truyền của Trường Phong chân nhân Lý Bất Đồng, trưởng bối của bọn họ tất nhiên sẽ ban tặng cho bọn họ một hai món bảo vật bảo mệnh.
Đặc biệt là Lý Bất Đồng, gã thân là Kim Đan thân truyền, lại là tộc nhân ruột thịt, bảo vật bảo mệnh chắc chắn sẽ không giống bình thường.
"Ầm ầm."
Tào Mộng Vũ điều khiển Trận Bàn, tay nhanh chóng đánh pháp quyết, từng đạo rơi trên Trận Bàn, chủ trì toàn bộ sự di chuyển của Hắc Thủy Cực Phong trận.
Pháp quyết trong tay nàng ta không hề dừng lại dù chỉ là một khắc, trán chảy ra một tầng mồ hôi dày, áp lực của nàng ta cực kỳ lớn.
Hơn một trăm chiêu pháp thuật rơi xuống Hắc Thủy Cực Phong trận khiến cho toàn bộ trận pháp nhị giai cực phẩm mạnh mẽ này rung động.
Chiến lực Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ đều bị vây trong hoàn cảnh bất lợi, cho dù bọn họ có dốc toàn lực ngăn cản thì vẫn không thể chặn được thế tiến công mãnh liệt của quân địch.
Từng đạo pháp thuật, pháp khí hết cái này đến cái khác công kích vào trận pháp, thỉnh thoảng còn bạo nổ ra một tiếng nổ thật lớn khiến cho tinh thần của nhiều đệ tử Luyện Khí kỳ dao động, sặc mặt tái nhợt, khí thế của bọn họ rõ ràng đã yếu thế hơn của quân địch không chỉ là một bậc.
Mặc dù là hơn một trăm đạo pháp thuật, nhưng phần lớn đều là pháp thuật Luyện Khí kỳ, có điều lượng thay đổi dẫn đến chất thay đổi, điều này cũng có thể tạo thành một uy hiếp lớn với trận pháp.
Hơn nữa tu sĩ phía địch không hề ngừng tấn công dù chỉ là một khắc, chuyện này tạo nên một áp lực thật lớn đối với người chủ trì trận pháp là Tào Mộng Vũ, pháp quyết trên tay nàng ta cũng không dám dừng lại một khắc nào.
Hắc Thủy Cực Phong trận vốn là trận pháp công thủ có thiên hướng nghiêng về phòng ngự, nhưng lúc này bởi vì quân địch tấn công quá mãnh liệt, Tào Mộng Vũ thậm chí không hề có cơ hội điều khiển trận pháp phản kích, nàng ta chỉ có thể toàn lực tiến hành phòng ngự.
"Keng."
Sắc mặt của Lưu Ngọc trở nên nghiêm trọng, tâm trạng tĩnh lặng, hắn điều khiển Tử Mẫu Truy Hồn đao và Duệ Kim kiếm rời khỏi trận pháp chiến đấu kịch liệt với kẻ địch, ngăn cản hai thanh pháp khí cực phẩm tấn công.
Hai thanh pháp khí cực phẩm này là của hai gã tu sĩ Trúc Cơ cùng cấp với hắn, lúc này bọn chúng đều chỉ đang điều khiển một món pháp khí cực phẩm, đương nhiên là bọn chúng cũng không hề xuất toàn lực.
Hai gã đều chỉ là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, Lưu Ngọc dốc toàn lực điều khiển một kiện pháp khí cũng có thể đối phó được với bọn chúng, thậm chí hắn còn có thể dư sức, bởi vì pháp lực hiện tại của hắn trải qua Ma Hỏa luyện nguyên đã cực kỳ tinh thuần, bàn về sức mạnh thực tế thì hắn không thua gì tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.
Cho dù hai tên địch có sử dụng toàn bộ sức mạnh thì Lưu Ngọc cũng có thể dễ dàng ứng phó, nhưng điều đó là không cần thiết, cục diện không thắng không bại trước mắt này vô cùng tốt.
Ở trong mắt hai gã địch đối diện thì Lưu Ngọc cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, hắn chống lại đòn tấn công của hai người cực kỳ "cật lực", hẳn là chẳng kiên trì được bao lâu nữa, vì vậy bọn chúng thảnh thơi sử dụng pháp khí tấn công, không hề phát hiện Lưu Ngọc chưa dốc hết toàn lực.
Lúc này một tiếng động truyền đến, Lưu Ngọc một mặt dây dưa với quân địch, một mặt phân ra một phần tinh thần để chú ý tình hình trận đấu.
"Hừ."
"Lý Bất Đồng, hôm nay ta sẽ đánh bại ngươi ngay tại chỗ này, để cho sư phụ Lý Trường Phong của ngươi vì ngươi mà mất mặt!"
Tu sĩ mặc trường bào màu đỏ, khuôn mặt bệnh trạng tái nhợt, tu vi ở Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong, gã đột nhiên phát ra một loạt tiếng cười đắc ý vô cùng quái dị, sau đó gã mở miệng châm chọc, mục tiêu nhắm thẳng vào Lý Bất Đồng.
"Xếp hạng thứ ba trong Hợp Hoan Lục Tử,"Phấn Diện lang quân" Tề Thiếu An?"
Sắc mặt của Đinh Huệ đột nhiên thay đổi, mặt mày biến sắc, dường như nàng ta nhận ra thân phận của tên tu sĩ có khuôn mặt tái nhợt kia, nhịn không được tự lẩm bẩm.
Lưu Ngọc cách nàng ta không xa nên hắn nghe rõ lời của nàng ta nói, hắn vừa chiến đấu với kẻ địch, đồng thời trong lòng còn hiện lên thông tin về "Hợp Hoan Lục Tử".