Chương 23: Thế giới tu chân(1)

Tiên Phủ Trường Sinh

Trường Đình Không Tỉnh 11-10-2024 16:09:41

Kim Long kiếm quay đầu, hóa thành một dải lụa màu vàng óng đâm về phía Dư Tiểu Đồng. "Roẹt" Lúc này khăn tay màu trắng không thể cản lại nữa, trực tiếp vỡ làm đôi. Sở dĩ dễ dàng như thế, là bởi vì dựa vào nguyên tắc phá vỡ bề mặt, vốn dĩ loại pháp khí khăn tay này không chuyên về phòng ngự trước các đợt tấn công tập trung vào một điểm. Kim Long kiếm cũng đâm thủng tường đất và lồng ánh sáng rất dễ dàng, hai tầng phòng ngự này ở trước mặt nó lại yếu ớt giống như tờ giấy vậy, khi Dư Tiểu Đồng còn hiện ra vẻ mặt hoảng sợ thì nó đã không hề lưu tình chém đứt cổ khiến đầu của gã bay ra, tại chỗ đó chỉ còn lại một thi thể không đầu, phun máu tươi ra ngoài. Một quả cầu có ánh sáng màu xanh lục to cỡ trái trứng gà bay ra từ thân thể Dư Tiểu Đồng, quay tít một vòng, rồi muốn bỏ chạy. Lưu Ngọc đã sớm đoán ra, hắn bắn một viên Hỏa Cầu to cỡ trái trứng ngỗng qua bên kia từ ngón tay, khiến quả cầu có ánh sáng màu xanh lục chia năm xẻ bảy, hóa thành mấy hạt có ánh sáng màu xanh lục rơi xuống trong bóng đêm, giống như đom đóm vậy, vô cùng xinh đẹp! Khi Nguyên Thần của Luyện Khí kỳ rời khỏi thân thể thì có thể tồn tại trong thời gian ngắn, nếu như may mắn tìm được một thân thể có linh căn, là có thể thi triển Thuật Đoạt Xá, tuy rằng tỉ lệ đoạt xá thành công không cao, nhưng vẫn có một con đường sống. Có ba nguyên tắc lớn trong việc đoạt xá ở Tu Chân Giới: Thứ nhất, người tu tiên không được đoạt xá người phàm, nếu không thân thể bị đoạt xá sẽ tự động sụp đổ vì không chịu nổi hành vi đoạt xá. Thứ hai, chỉ khi người có cảnh giới cao đi đoạt xá người có cảnh giới thấp, thì mới có khả năng thành công, mới đè ép được phản phệ của đối phương, hơn nữa chênh lệch cảnh giới giữa hai người càng lớn, khả năng thành công càng cao. Thứ ba, trong đời của một người tu tiên, cho dù có cảnh giới cao hay thấp, đều chỉ được tiến hành đoạt xá một lần, khi tiến hành lần thứ hai, Nguyên Thần sẽ chết đi một cách vô duyên vô cớ. Lưu Ngọc đã học thuộc lòng những kiến thức căn bản mà Nguyên Dương biệt viện đã từng dạy này. Lồng ngực phập phồng, Lưu Ngọc chậm rãi thở hổn hển, hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, thu hồi Huyền Điểu Liệt Diễm phù. Thanh kiếm bản to màu lục mất đi sự khống chế rơi xuống mặt đất, Lưu Ngọc thu vài pháp khí vào túi trữ vật. Bắn hai Hỏa Cầu ra từ ngón tay khiến đầu và cơ thể của Dư Tiểu Đồng biến thành tro tàn, cầm túi trữ vật trong tay. Trận đấu pháp vừa rồi gây ra động tĩnh không nhỏ, Lưu Ngọc không dám ở lâu, thi triển Ngự Phong thuật, nhẹ nhàng dậm chân xuống một cái, chạy về phía dãy núi. Rất nhanh bóng dáng của hắn đã bị màn đêm bao trùm. Lưu Ngọc liên tục chạy hơn mười dặm trong vùng rừng núi hoang vu, đến tận khi sắc trời đã hơi hửng sáng mới tiến vào phạm vi của Nguyên Dương Tông, bấy giờ trong lòng hắn mới thả lỏng. Hắn lấy Hàn Quang kiếm ra, đây là pháp khí được tông môn làm ra rồi phát xuống. Trên thân kiếm đã có năm, sáu lỗ lớn nhỏ, sức mạnh bị tổn hao rất nhiều, Linh quang mờ đi, hoàn toàn không thể sử dụng để chiến đấu được nữa. Truyền pháp lực vào rồi phóng tới phía trước, Hàn Quang kiếm nhanh chóng lớn dần, Lưu Ngọc nhẹ nhàng nhảy lên, lái thanh kiếm đã cùng hắn sát cánh hai năm qua hoàn thành chuyến phi hành cuối cùng, bấm pháp quyết trong tay rồi bay tới động phủ của Thanh Mộc phong . Trên không trung cách mặt đất mấy mười mấy trượng, gió lạnh phất qua mặt, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc mà xa lạ này, tâm tình Lưu Ngọc dần dần bình tĩnh trở lại. Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc trận chiến vừa rồi còn chưa tới thời gian nửa chén trà, nhưng cũng đủ khiến lòng Lưu Ngọc cảm thấy chấn động, tuy trong lúc chiến đấu buộc phải bình tĩnh để đối phó với kẻ địch nhưng sau đó lại là sự sợ hãi không thôi. Kể cả kiếp trước lẫn kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn giết người. Xã hội kiếp trước được cai trị bằng pháp luật, một người dân làm công ăn lương nhỏ nhoi như hắn bình thường quá lắm cũng chỉ dừng ở mức đánh mắng kẻ khác. Còn kiếp này, hắn là một đệ tử bình thường trong Nguyên Dương Tông, phần lớn thời gian trải qua chỉ dành cho việc tu luyện và học tập. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả đời này cũng sẽ chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ nhỏ nhoi bình thường. Lưu Ngọc tự nhận mình đã đủ cẩn thận, nhưng không ngờ vẫn bị kẻ khác dòm ngó tới, điều này càng giúp hắn hiểu sâu sắc hơn về bản chất hiểm ác của thế giới tu chân: điều này khiến Lưu Ngọc có cảm giác cần phải nhanh chóng tăng cường sức mạnh cho chính mình, để bản thân không thể bị uy hiếp tới tính mạng! Ba canh giờ sau, Lưu Ngọc vội vàng chạy về Thanh Mộc phong, thấy trước động phủ có một miếng Truyền âm phù đang lơ lửng, bị chắn lại ở bên ngoài cấm chế, hắn lấy Truyền âm phù xuống, dùng thần thức quét qua, biết được Thượng sư huynh đã gửi Truyền âm phù, ý nói đại khái là ngày mười lăm tháng này muốn hẹn hắn đến Truyền Đạo phong nghe sư thúc Trúc Cơ sơ kỳ giảng đạo.