Mặc dù trải qua chuyện này, Hầu gia và Công Tôn gia đã có chút giảm bớt, nhưng nhìn thấy đối phương quẫn bách thì vẫn rất vui vẻ, Hầu Diên Trạch ở một bên vui sướng khi người gặp họa.
Thế nhưng lão cũng không quên chuyện chính, ho khan một tiếng nói: "Lưu đạo hữu, không biết chuyện điểm tài nguyên Phong..."
Hai người vì lý do này mà đến, đều nhìn Lưu Ngọc, chờ đợi hắn trả lời.
"Hai vị đạo hữu cứ yên tâm, việc này Lưu mỗ đã báo cáo lên tông môn vào hôm đó."
"Hầu gia và Công Tôn gia quét sạch phản nghịch, có công tiêu diệt đệ tử Hợp Hoan Môn, ta thấy việc này rất chắc ăn."
Lưu Ngọc bưng chén trà lên nhấp một ngụm, lúc này mới chậm rãi nói.
Hầu Duyên Trạch và Công Tôn Thương lúc này mới yên tâm, chuyện liên quan đến thịnh suy của gia tộc, không phải bọn họ không thèm để ý.
Đến khi uống gần hết chén trà, Lưu Ngọc lại hỏi hai người về chuyện Đồng Tu Hội.
Câu trả lời của hai người bọn họ không hề nằm ngoài dự liệu của hắn. Sau khi Đồng Tu Hội biết được Phong gia Tiểu Mi sơn bị tiêu diệt và chuyện của Dương Giác Sơn thì không thấy bóng dáng ai cả, giống như đã biến mất khỏi khu vực này vậy.
Đợi người của hai nhà đi kiểm tra, sớm đã vườn không nhà trống.
Có lẽ Đồng Tu Hội là thế lực mà Hợp Hoan Môn âm thầm phát triển ở Thanh Châu, ngoại trừ nòng cốt là người của Hợp Hoan Môn ra, còn lại đều là tán tu. Thấy hướng gió thay đổi cho nên giải tán ngay lập tức cũng là chuyện bình thường.
Hợp Hoan Môn ở Thanh Châu có quân cờ "Đồng Tu Hội" như vậy, nói không chừng Nguyên Dương Tông ở Kính Châu nói cũng có sắp xếp "Cộng Tu Hội","Hợp tu hội" như vậy. Trong lòng Lưu Ngọc có chút ác ý mà suy đoán.
Ba người nói xong chuyện chính rồi lại tán gẫu thêm chút chuyện kỳ lạ, hai người không hổ là người sống mấy chục năm, nói chút về sự từng trải ngay cả Lưu Ngọc cũng cảm thấy mở rộng tầm mắt.
Sau khi nước trà trong chén được rót đầy ba lần đã lại uống cạn, lúc này Hầu Duyên Trạch và Công Tôn Thương mới thuận thế nói lời tạm biệt.
Công Tôn Thương thu lấy cái trữ vật kia, hai người lấy ra pháp khí của mình, hóa thành hai luồng ánh sáng một đen một xanh bay về hai hướng khác nhau.
Theo chuyện Đồng Tu Hội mai danh ẩn tích, chuyện tu sĩ Hợp Hoan Môn tu sĩ lẻn vào đến lúc này đã coi như là hoàn toàn chấm dứt. ...
Lưu Ngọc thu dọn trà cụ, dựa vào lan can ngôi đình nhỏ giữa hồ lấy ra "Tôn Thần diệu pháp", nghiên cứu, tìm hiểu từng câu từng chữ.
Thỉnh thoảng hắn sẽ nhíu mày, gặp phải chỗ không hiểu sẽ nhớ lại lời chú thích của người trước, đối với mỗi một đoạn pháp quyết đều phải suy tư nhiều lần, sợ hiểu sai, như thế lúc tu luyện sẽ xảy ra sai lầm.
May mà trong Ngọc Ống kia chẳng những ghi chép lại công pháp, người đi trước khai sáng môn công pháp này và với tu sĩ đạt được công pháp sau này, đều ghi chép chú thích, bằng không Lưu Ngọc - một tu sĩ Luyện Khí kỳ nhỏ nhoi, muốn tìm hiểu tầng thứ nhất của môn công pháp kỳ diệu này ít nhất cũng cần khoảng thời gian mười năm.
Mỗi ngày đều tìm hiểu công pháp, dùng Bích Linh đan tu luyện, với cả tế luyện, tìm hiểu mấy món pháp khí mới lấy được, trong sự nghiệp tu luyện như vậy, thời gian nhoáng cái lại trôi qua thêm hai ngày.
Ngày hôm đó, Lưu Ngọc đang ở trong đình viện đại trạch, vừa mới hoàn thành tế luyện bình hồ lô màu xanh sẫm xong.
Pháp lực trong đan điền của hắn vừa động, xuôi theo kinh mạch rót vào hồ lô trong tay.
Hồ lô màu xanh sẫm nhất thời hiện lên vầng sáng màu xanh biếc, Thủy Linh khí trong thiên địa từ miệng hồ lô tiến vào bên trong, đi qua pháp khí chuyển hóa thành nọc độc màu xanh biếc.
"Xì xì"
Miệng hồ lô bắn ra một đoàn nọc độc, đánh trúng một cây cao lớn cách đó hơn mười trượng, xuyên qua, cái cây cao lớn đó, sau đó liên tục xuyên qua năm cái cây mới dừng lại.
Chỉ thấy cái lỗ bị nọc độc phun thủng bốc khói xanh, phát ra tiếng ăn mòn rất nhỏ, qua một hai hơi thở mấy cây đại thụ ầm ầm đổ xuống, hơn nữa còn nhanh chóng ố vàng, héo rũ.
Lưu Ngọc nhìn cảnh tượng do một ngụm nọc độc tạo thành, trên mặt lộ ra một nụ cười tương đối hài lòng với món pháp khí này.
Nếu như ở thời khắc mấu chốt mà sử dụng món pháp khí này, kẻ địch chỉ cần bị dính một chút thôi, chỉ trong chốc lát thì nọc độc phát tác mà tử vong.
Chí ít, nếu như trên tay tu sĩ Luyện Khí kỳ có linh đan giải độc vô cùng tốt, chắc chắn cũng thể ngăn cản được, về điểm này hắn rất chắc chắn.
Ngay khi Lưu Ngọc nghiên cứu uy năng và công dụng của pháp khí, một tên thủ vệ của đại trạch đi tới, hắn ta quỳ một gối hành lễ xong rồi mới nói:
"Khởi bẩm Lưu tiên sư, Thành Chủ đại nhân mời người tới phủ Thành Chủ gặp mặt, nói là có một tiên sư đến tông môn muốn gặp người!"
Hắn phất tay để cho thủ vệ lui ra, trong lòng hắn hiểu rõ, đây là tu sĩ do tông môn phái tới để điều tra tình hình đến đây.
Tu sĩ bị tông môn điều tra tình hình như này, đại biểu cho uy nghiêm của Nguyên Dương Tông, hoặc là lai lịch vô cùng lớn, hoặc là tu vi cao thâm.
Lưu Ngọc không dám khinh thường để cho người ta chờ, hắn lập tức lấy Kim Long kiếm ra bay về phía phủ Thành Chủ.