"Thật sự là khiến cho sư huynh hâm mộ đấy!"
Một tên sư huynh họ Lý hâm mộ nói.
Tu vi của người này là Trúc Cơ trung kỳ, Lưu Ngọc chỉ gặp mặt hắn ta vài lần, đa số là gặp vào những lúc bàn giao.
Trúc Cơ sơ kỳ mà sở hữu hai món pháp khí cực phẩm, mọi người đoán rằng hơn phân nửa tu sĩ tử bào là tu sĩ của Hợp Hoan Môn, chứ không phải là người lệ thuộc vào thế lực.
Nếu tu sĩ lệ thuộc thế lực là Trúc Cơ, thường sẽ hao hết Linh Thạch, bình thường lúc vừa mới Trúc Cơ đều sẽ thiếu nợ bên ngoài, sau đó vừa phải trả nợ vừa phải duy trì quá trình tu hành bình thường, mua được một món pháp khí cực phẩm đã là chuyện không dễ dàng, huống chi là tới hai món?
Dùng phương pháp bình thường, bình thường phải mất khoảng hai mươi ba mươi năm mới có thể trả hết nợ, mới có dư mà mua pháp khí khác, trong thời gian đó tu vi sẽ tiến triển tương đối chậm.
"Chỉ là do Lưu mỗ may mắn mà thôi, các vị sư huynh không cần phải như thế."
Lưu Ngọc thu lại ý cười trên mặt, sắc mặt trở nên lạnh lùng nói.
Thấy Lưu Ngọc hình như có chút tức giận, Nghiêm Hồng Ngọc bước ra hòa giải, chuyển sang đề tài khác.
Mấy người bọn họ còn phải ở lại Linh Dược viên ba năm thì mới có thể trở lại Vọng Nguyệt Thành để nghỉ ngơi, làm ảnh hưởng đến bầu không khí hòa hợp cũng không phải là chuyện đẹp đẽ gì.
Sau đó mấy người bọn họ lại nói đến tình hình gần đây, trong lòng có chút lo lắng.
Thật ra trong lòng Lưu Ngọc cũng không phải tức giận, mà lúc nãy hắn chỉ tỏ rõ thái độ của mình, để làm cho những người khác không tiện hỏi tiếp nữa mà thôi.
Thái độ là mặt nạ của tâm hồn, anh đã thể hiện suy nghĩ nội tâm của mình, cho dù người khác có hỏi thế nào đi nữa thì chắc chắn cũng sẽ không có được kết quả.
Phần lớn các tu sĩ thấy vậy cũng sẽ không truy hỏi tiếp nữa, trừ khi là muốn đắc tội với một vị tu sĩ có cùng cảnh giới mà lâm vào chỗ chết. ...
Thời gian chậm rãi trôi qua, bảy vị tu sĩ Trúc Cơ đang tán gẫu, đông đảo các đệ tử Luyện Khí kỳ thì đang thu dọn chiến trường, dốc sức khôi phục lại dáng vẻ vốn có của đầm lầy đen.
Hai canh giờ sau, chín đạo độn quang bay tới từ hướng Vọng Nguyệt Thành, mang theo linh áp khiến cho tu sĩ Luyện Khí kỳ cảm thấy nặng nề, hạ xuống bên ngoài Hắc Thủy Cực Phong trận.
Nghiêm Hồng Ngọc chủ động lên tiếng, sau khi đã cẩn thận kiểm tra thân phận của người tới thì nghênh đón chín vị tu sĩ Trúc Cơ đến trợ giúp tiến vào trận pháp.
Tu sĩ dẫn đầu tên là Hồ Chí Vỹ, có thể thấy rõ tu vi trên người hắn ta cũng là Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa còn thâm hậu hơn Nghiêm Hồng Ngọc một chút.
Gã thấy địch tu đã rút lui, không cần phải quyết đấu nữa, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Hồ Chí Vỹ nghiêm mặt, bắt đầu hỏi thăm sự việc.
Bởi vì tập kích của tu sĩ bên Hợp Hoan Môn là phát động từ phía nam, mà phía nam lại là do Lưu Ngọc trấn thủ, cho nên hắn nói trước.
"Chuyện bắt đầu từ giờ Sửu ba khắc..."
Lưu Ngọc thoáng trầm ngâm, nói ra những điều mà mình biết, bao gồm cả phần lớn chi tiết đánh giết tu sĩ tử bào, bao gồm cả Âm Lôi Tử đánh lén, nhưng lại giấu đi phần "Kinh Thần Thích."
Kinh Thần Thích là pháp thuật thần thức phức tạp nhất, chẳng những mức độ quý giá vượt mức tưởng tượng mà lúc bắt đầu phát động thì sẽ không có dấu hiệu báo trước, rung động nhỏ bé không thể nhận ra ẩn nấp cực kỳ sâu, ngoại trừ Lưu Ngọc và tu sĩ tử bào chết đi thì căn bản không có người nào có thể phát hiện được.
Nếu không phải là dùng thuật này thì muốn chém giết người này còn phải tốn thêm chút sức lực, nói không chừng còn bị tu sĩ khác tới cứu viện, dù sao Lưu Ngọc cũng không thể nào để lộ ra toàn bộ thực lực của mình được.
Hồ Chí Vĩ nghe thỉnh thoảng gật đầu sau đó vỗ tay khen:
"Lưu sư đệ gặp nguy không loạn, chặn lại đợt công kích thứ nhất của tu sĩ Hợp Hoan Môn."
"Cũng chém giết một tu sĩ Trúc Cơ phe địch, quả thực là làm không tệ, không làm hạ uy danh của tông môn!"
Lưu Ngọc nghe vậy chỉ là mỉm cười rồi chắp tay, cũng không nhiều lời.
Chúng tu ngươi một câu ta một câu, đem quá trình địch tập nói hết một lượt, ước chừng qua nửa khắc đồng hồ.
Hồ Chí Vĩ khẽ gật đầu, chuyện xảy ra gã đã đại khái rõ ràng.
Sau đó gã theo thường lệ bắt đầu gọi những đệ tử Luyện Khí kỳ phát giác tình huống đầu tiên gọi tới, đạt được đáp án cũng không khác là bao, thế là miễn cưỡng nói vài câu rồi cho lui ra.
Các đệ tử cung kính hành lễ cáo lui, trên mặt không kìm được vài phần vui sướng, bất kể như thế nào, bọn hắn là người đầu tiên phát hiện địch tập, cũng kịp thời có phản ứng báo lại cho chấp sự, một phần công huân là không thể thiếu được.
"Hồ sư huynh, nếu như Linh dược viên Bính Tự Lục Hào đã bị địch tập kích, khả năng sẽ gặp phải lần thứ hai, thứ ba, phe cánh Hợp Hoan Môn hoặc là phe cánh Phiêu Tuyết Lâu rất có thể sẽ điều động càng nhiều lực lượng đến đánh."
"Với lực lượng thủ vệ của Linh dược viên trước mắt có vẻ vẫn chưa đủ, hi vọng Hồ sư huynh có thể thông báo với hội trưởng lão tăng thêm vài đồng đạo Trúc Cơ tới đây viện trợ."