Gã suy tính rất nhanh, ỷ vào bản thân có con bài chưa lật, lặng lẽ thoát ly đại bộ đội, vẫn luôn chọn con đường ít người nhất, muốn lặng lẽ sờ soạng tới rừng rậm Hàn Vụ.
Nhưng lần này vận khí có vẻ như không đứng về phía Nhan Khai, cứ việc rất cẩn thận, lại vẫn gặp phải ba đệ tử Hợp Hoan Môn.
Gã dùng hết toàn lực, vô cùng hung hiểm mới chém chết ba người nọ, nhưng cũng vì vậy mà thân chịu trọng thương, pháp lực cũng tiêu hao bảy, tám phần.
Nhưng ai ngờ ba kẻ kia đều là quỷ nghèo, chỉ có một kiện pháp khí thượng phẩm, toàn bộ chiến lợi phẩm cộng lại mới giá trị hơn một ngàn Linh Thạch chút xíu. So với việc tiêu hao con bài chưa lật thì chẳng đáng gì cả.
Khi đó Nhan Khai chịu thương nặng pháp lực cũng chỉ còn lại một, hai thành, tự biết muốn dùng biện pháp tầm thường chạy thoát khỏi địa bàn của Hợp Hoan Môn là hy vọng xa vời.
Gã đành phải sử dụng con bài chưa lật lớn nhất của mình, trực tiếp truyền tống đến địa điểm mình đánh dấu trước cách rừng rậm Hàn Vụ không xa, tìm mọt chỗ ổn định thương thế, khôi phục pháp lực. Đến giờ mới nghĩ đến chuyện xuyên qua rừng rậm Hàn Vụ.
Nhan Khai thấy sư thúc mặc hắc bào, hơi thở sâu nặng, vẻ mặt bình tĩnh từ trên trời giáng xuống thì cứng còng cả người, lại không cách nào cười nổi.
Lộ trình hơn một ngàn dặm, một tu sĩ Luyện Khí kỳ nho nhỏ sao có thể nhanh hơn cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ cơ chứ?
Nơi này cây cối rậm rạp, không một bóng người, có chết tại đây thì tông môn cũng không biết!
Sau lưng Nhan Khai nhanh chóng ứa mồ hôi lạnh, trong đầu liên tiếp toát ra vô số ý tưởng, mấy tức sau mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, khom người chắp tay nói:
"Đệ tử Nhan Khai, bái kiến Lưu sư thúc."
Mặt Lưu Ngọc không rõ vui buồn, rất hứng thú nhìn đệ tử có phần thông minh và trông khá là quen trước mặt, cũng không tỏ vẻ gì, cứ như đang tự hỏi gì đó.
"Có thể gặp Lưu sư thúc ở đây thật tốt quá."
"Chắc chắn là đệ tử dính quang của sư thúc nên lần này mới bảo toàn được mạng nhỏ."
Thấy Lưu sư thúc không nói lời nào, tim Nhan Khai run bần bật.
Chỉ cảm thấy bầu không khí tại hiện trường gần như đọng lại, hô hấp cũng trở nên khó khăn, thế nên đành cẩn trọng lên tiếng nịnh nọt.
"Hử? Thật à?" Lưu Ngọc cười khẽ, vẻ mặt nghiền ngẫm.
"Vâng vâng, chính xác. Chắc chắn là đệ tử nhận được hồng phúc của Lưu sư thúc nên mới có thể vượt qua nguy hiểm!"
Thấy Lưu sư thúc rốt cuộc lên tiếng, Nhan Khai gật đầu như gà mổ thóc, lại vẫn duy trì tư thế khom người, rõ ràng cực kỳ hiểu biết tình cảnh của bản thân.
"Được rồi, không cần đa lễ."
"Nói nghe xem nào, sao ngươi có thể tới nơi này trước cả Lưu mỗ thế."
Lưu Ngọc hơi nâng tay, ý bảo gã đứng lên, hai mắt lóe sáng, trầm giọng hỏi chuyện. Đã vậy còn không quên phóng thích một bộ phận linh áp nhỏ chèn ép đối phương.
Nhan Khai nghe vậy, thuận thế đứng lên.
Bộ phận linh áp nhỏ không quá tạo áp lực quá nặng lên cơ thể, nhưng rõ ràng là một tín hiệu biểu thị thái độ của Lưu sư thúc.
Nhan Khai chỉ là một đệ tử tư chất bình thường, cũng không có gia tộc để dựa vào, tu luyện đến Luyện Khí cửu tầng đỉnh phong, mấy năm nay gặp qua không biết bao nhiêu chuyện xấu, đương nhiên hiểu được sự tàn khốc và tối tăm của Tu Tiên Giới.
Gã biết nếu mình không thành thật công đạo, rất có thể sẽ không thấy được ánh mặt trời sáng mai.
Chỉ hy vọng Lưu sư thúc không phải loại người trở mặt vô tình, chắc không giết người diệt khẩu... Nhỉ?
Nhan Khai thầm thở dài trong lòng, thấp giọng nói:
"Đệ tử có thể đến nơi đây nhanh như vậy đều nhờ lá phù này!"
Dứt lời, gã sờ túi trữ vật, rút ra một phù lục hơi vàng, ký hiệu huyền ảo, cung kính dâng lên bằng cả hai tay.
Lưu Ngọc thoáng vận chuyển pháp lực, tay phải hấp thẳng phù lục vào lòng bàn tay.
Lá phù lục này phải to gấp đôi mấy lá phù bình thường như Kim Phong Tán Hình phù hoặc Huyền Điểu Liệt Diễm phù, nắm trong tay có cảm giác lạnh băng đến cực điểm.
Lưu Ngọc có thể cảm nhận được trong phù lục chứa lực lượng không gian nồng đậm, bị phong ấn trong lá phù lục nho nhỏ.
Cao cấp hơn thuộc tính không gian của túi trữ vật nhiều lắm, lại có thể gửi vào túi trữ vật, thật là khó mà tin được.
Hoa văn màu bạc trên phù lục khác hẳn hoa văn hiện có tại Tu Tiên Giới, có cảm giác cổ xưa, xa xôi vô cùng, tựa như thương hải tang điền vì trải qua năm dài tháng rộng.
"Thật là đáng sợ."
Lưu Ngọc nhìn hoa văn cổ xưa trên phù lục, đáy lòng lại trào dâng như sông cuộn biển gầm.
Hắn đã nắm chắc bảy, tám phần, lá phù lục này ít nhất là từ thời Trung Cổ thậm chí Thượng Cổ lưu truyền tới nay.
Ký hiệu màu bạc này tên là 'Ngân Triện Văn', nghe nói là đơn giản hóa phiên bản 'Kim Triện Văn' của chân tiên.
Bản thân Kim Triện Văn đã ẩn chứa lực lượng cực kỳ khó tin, có thể ghi chép quy tắc và chân lý của thiên địa, nghe nói là văn tự mà chúng chân tiên tại Tiên Giới sử dụng.
Bởi vì trong Kim Triện Văn ẩn chứa lực lượng quy tắc nên bản thân nó đã có chứa một tia sức mạnh khổng lồ của thần cách chân tiên, không phải tu sĩ Đại Thừa kỳ tiếp cận 'tiên' nhất thì không thể lĩnh ngộ.
Nếu tu sĩ dưới Đại Thừa kỳ cường ngạnh lĩnh ngộ thì thường không thể chết tử tế, sẽ bị sức mạnh khổng lồ bên trong căng cho nổ tan xác.
Thế nên mới có 'Thánh hiền' đơn giản hóa Kim Triện Văn, sáng tạo ra Ngân Triện Văn.
Chương 429: Kim Triện Ngân Triện
Chương 429: Kim Triện Ngân Triện
Cứ như vậy, sức mạnh khổng lồ của chân tiên bên trong cũng không còn tồn tại nữa, đồng thời cũng không thể dùng ngân triện ghi lại quy tắc hay chân lý.
Nhưng Ngân Triện Văn vẫn tồn tại lực lượng thần bí mà không thể tưởng nổi như cũ, chỉ là điều kiện học tập giảm xuống rất nhiều, tu sĩ trên Luyện Hư kỳ, dưới Đại Thừa kỳ đều có thể lĩnh ngộ sử dụng.
Thượng Cổ, Trung Cổ là thời kỳ phồn thịnh của Tu Tiên Giới, đương nhiên là tồn tại đại năng Luyện Hư kỳ.
Nhưng sau trận 'Thượng Cổ đại chiến' dài dòng, mật độ linh khí cả Tu Tiên Giới đều không tránh được mà bắt đầu suy kiệt, tài nguyên tu tiên hàng đầu cũng dần giảm bớt.
Cho đến sau khi vị đại năng Luyện Hư kỳ cuối cùng thời Trung Cổ tọa hóa, không còn đại năng Luyện Hư kỳ mới xuất hiện, tới hiện tại thì ngay cả tu sĩ Hóa Thần đều thành truyền thuyết, Nguyên Anh kỳ cũng có thể tính vào hàng ngũ 'đại năng'.
Vừa hay, Lưu Ngọc từng thấy miêu tả liên quan đến 'Kim Triện Văn' và 'Ngân Triện Văn' trong một quyển sách cổ không có bìa, biết được thời kỳ Thượng Cổ vinh quang, thế nên mới cảm thấy khiếp sợ.
'Đây thật sự là phù lục do đại năng Luyện Hư kỳ đích thân vẽ ra ư?'
Ngoài mặt Lưu Ngọc không mảy may dao động, trong lòng lại chấn động không thôi, hô hấp cũng trở nên trầm trọng.
"Lá phù này có tác dụng gì? Sử dụng thế nào?"
Hắn thản nhiên hỏi tin tức liên quan tới lá phù.
"Hồi bẩm Lưu sư thúc, đệ tử cũng không biết tên lá phù này, nhưng tự tiện gọi nó là Thuấn Tức Thiên Lý phù."
"Sau khi sử dụng phù lục này, có thể truyền tống tới khoảng cách ngàn lý trong nháy mắt."
"Chỉ cần trong phạm vi một ngàn lý đều có thể lập tức tới điểm đánh dấu từ trước. Nếu không đánh dấu, vậy sẽ truyền tống tùy cơ tới cách ngàn lý."
"Xé rách là có thể sử dụng."
Nhan Khai không dám giấu diếm, cung kính đáp lại.
Lưu Ngọc gật đầu, lại đánh giá lá phù Thuấn Tức Thiên Lý trong tay một lát, lại hỏi:
"Nói nghe xem, ngươi lấy được lá phù lục này từ chỗ nào? Còn có loại khác sao?"
Nhan Khai nghe vậy thì mồ hôi tuôn như mưa, y phục sau lưng đã súng nước, dính sát vào làn da, vô cùng khó chịu.
Gã biết trước mắt chính là thời khắc mấu chốt nhất, sống hay chết đều xem bản thân có thể khiến Lưu sư thúc vừa lòng không.
Lấy hiểu biết của gã với Lưu sư thúc mà nói, người này cũng không phải hạng người sẽ nhân từ nương tay người, tuyệt đối sát phạt quyết đoán. Hiện tại nếu gã trả lời không tốt, chỉ e hôm nay phải công đạo tại đây.
Nhan Khai quyết định bẩm báo chi tiết, hơi trầm ngâm sắp xếp ngôn từ một lát rồi đáp ngay:
"Hồi bẩm sư thúc, Thuấn Tức Thiên Lý phù ban đầu có bốn, đệ tử mua được từ một lão tán tu tại phường thị."
"Khi ấy, chúng nó bị kẹp trong một quyển sách cổ, không thu hút chút nào. Đệ tử cũng tình cờ mới phát hiện trong tường kép có kỳ lạ."
"Ban đầu đệ tử cũng không biết công hiệu của nó, đến một lần tình cờ kích phát một lá phù, trực tiếp truyền tống từ Vọng Nguyệt Thành tới ngoài mấy trăm dặm thì mới hiểu biết giá trị của nó."
"Lúc sau lại dùng một lá khi Bính Lục Linh Dược viên bị công phá, vừa rồi vì thoát hiểm lại dùng một lá, thế nên mới có thể tới nơi này nhanh như vậy."
Nhan Khai không dám nói dối, chi tiết kể ra quá trình mình đạt được Thuấn Tức Thiên Lý phù, lại lấy ra một quyển sách cổ ố vàng.
"Dùng ba lá rồi?"
Lưu Ngọc chỉ cảm thấy tay mình run lên, giận đến muốn giậm chân! Phù lục trân quý như vậy lại bị tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ dùng mất ba lá!
Hắn hít sâu một hơi bình phục nỗi lòng, nhận lấy sách cổ, tùy tay mở ra.
Nội dung trong quyển sách cổ này rất phổ thông, ghi lại phong thổ, thói quen của dân tộc ở nơi nào đó. Chỉ là Lưu Ngọc chưa bao giờ nghe nói tới địa phương kia.
Hắn tìm được tường kép mà Nhan Khai mô tả, đúng là có dấu vết bị mở ra. Xem ra người này nói đều là thật.
Cũng không biết sách cổ chế tác từ nguyên liệu gì, trải qua năm tháng đằng đẵng như vậy vẫn chưa mục, nhưng xác thực chỉ là một quyển sách bình thường.
Lưu Ngọc lật đi lật lại xem ký, trả lại cho Nhan Khai, lại hỏi:
"Sau đó ngươi có từng tìm kiếm tán tu kia chưa?"
Nhan Khai chắp tay nói:
"Đã tìm rồi, nhưng đệ tử lục tung phường thị cũng không tìm được tán tu kia, hỏi thăm cũng không có tin tức."
"Cứ như hết thảy về người này đều chưa bao giờ xuất hiện, hoặc là hư không tiêu thất vậy."
Là tán tu lưu lạc ư? Hay là ẩn sĩ cao nhân?
Lưu Ngọc nghe vậy nhướng mày, có phần không tin tưởng.
Nhưng nếu không có manh mối thì hắn cũng nhanh chóng bứt ra, không hề rối rắm. Hắn thản nhiên nói:
"Lưu mỗ rất hứng thú với Thuấn Tức Thiên Lý phù này, không biết Nhan sư điệt có nguyện ý từ bỏ thứ yêu thích?"
"Sư điệt suy nghĩ cho kỹ, không muốn thì ta cũng không cưỡng ép."
"Đương nhiên, Lưu mỗ cũng không chiếm tiện nghi của tiểu bối, dùng hai kiện pháp khí cực phẩm này để trao đổi đi!"
Lưu Ngọc nhấn mạnh 'suy nghĩ cho kỹ', ngụ ý không cần nói cũng biết.
Nói xong, hắn lấy hai kiện pháp khí cực phẩm ra thưởng thức, một là Hỏa Hồng Tiễn, một là Thổ Luân màu vàng.