Chương 379: Hội trao đổi(3)
"Hồng đạo hữu hào phóng ra một lần ra tay là một ngàn hai Linh Thạch, tài lực đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng người bảo lãnh này lại không dễ làm sao đúng không?"
Hắn ta nhìn năm mươi khối Linh Thạch đặt trên bàn, ngón trỏ và ngón cái hơi chà xát, dường như có huyền cơ khác.
Làm sao Lưu Ngọc không hiểu ý tứ của hành động này, có điều chỉ là tiền làm việc mà thôi, hắn lại không thiếu chút Linh Thạch kia.
Hắn lập tức trực tiếp lấy ra hai trăm Linh Thạch từ trong túi trữ vật, thoải mái đặt ở trên bàn nói:
"Như vậy thì sao? Khưu đạo hữu có nguyện ý làm người bảo lãnh cho Hồng mỗ không?"
Tổng cộng hai trăm Linh Thạch làm phí chỗ tốt, đã là không ít, một bình Tinh Nguyên đan tu luyện Trúc Cơ sơ kỳ cũng mới bốn trăm năm mươi Linh Thạch, cái này đã tương đương với nửa bình Tinh Nguyên đan.
Mà cái giá chẳng qua là làm người bảo lãnh cho Lưu Ngọc mà thôi, cũng sẽ không tổn thất cái gì, tất cả đều là lợi nhuận thuần túy.
Lợi ích được mất Khưu Tông Hưng đã tính toán rõ ràng, hơn nữa hắn ta nhìn "Hồng đạo hữu" có chung sở thích tranh chữ cổ tương đối thuận mắt, cho nên cũng không có cò kè mặc cả đáp ứng.
Nếu không dựa theo tình huống trước kia, nhất định phải là cái giá hai trăm ba mươi Linh Thạch.
"Nếu Hồng đạo hữu đã có thành ý như vậy, như vậy tại hạ đáp ứng chuyện này."
"Bảy ngày sau, đạo hữu hãy đến Giai Phẩm Cư, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng đi đến hội đấu giá."
Khưu Tông Hưng bất động thanh sắc thu hồi Linh Thạch trên bàn, cuối cùng đã làm một cái hứa hẹn.
"Như vậy, vậy thì đa tạ Khưu đạo hữu rồi."
"Hồng mỗ còn có việc quan trọng ở trong người không thể ở lại lâu, như vậy bảy ngày sau lại đến bái phỏng."
Thấy mọi thứ đã hoàn thành, Lưu Ngọc đứng dậy, nhẹ nhàng chắp tay nói.
"Hồng đạo hữu đi thong thả không tiễn, ta chờ bảy ngày sau gặp lại."
Khưu Tông Hưng đứng dậy tiễn Lưu Ngọc đến cửa, mặt đầy ý cười nói.
Trong thời gian ngắn ngủi đã có hai cái giao dịch, hắn ta cực kỳ hài lòng, bởi vì tất cả đều kiếm được không ít.
Lưu Ngọc khẽ gật đầu không nói gì, đi xuống cầu thang ra khỏi Giai Phẩm Cư.
Mặc dù khả năng mua được đan phương trong cửa tiệm là rất nhỏ, nhưng không loại trừ trường hợp mèo mù gặp chuột chết.
Sau khi toàn bộ tài nguyên tu tiên cấp thấp từ Hoàng gia được đổi thành Linh Thạch, Lưu Ngọc không rời khỏi chợ phía Đông, mà tiếp tục đi vòng quanh khu vực này, thỉnh thoảng ra vào vài cửa tiệm, hỏi có bán đan phương Trúc Cơ kỳ và công pháp Thể tu hay không.
Đáng tiếc là bốn năm canh giờ không thu hoạch được gì, rất nhiều cửa tiệm vừa nghe đến đan phương Trúc Cơ kỳ thì lập tức ngậm miệng không nói, ngay cả một vài công thức đan dược không có tác dụng trực tiếp đối với tu luyện, nhưng có một vài hiệu quả đặc thù cũng không chịu bán ra.
Ngay cả khi Lưu Ngọc đưa ra một mức giá cao, thì vẫn như vậy.
Trong tay hắn hiện tại các loại đan dược phối phương giai đoạn Trúc Cơ kỳ đều có, nhưng đan phương Trúc Cơ hậu kỳ thì chỉ có một loại, lấy tư chất của hắn cộng thêm Ma Hỏa luyện nguyên hao tổn, chỉ một loại đan dược khẳng định là không đủ.
Hơn nữa nếu thuật luyện đan của Lưu Ngọc muốn tiếp tục tiến bộ thì cũng cần càng nhiều để luyện chế một vài đan dược khác nhau, mở rộng kiến thức trên đan đạo, tăng giới hạn của bản thân lên.
Mà thể tu ở hiện tại đã sớm xuống dốc, công pháp lưu truyền cũng không phải rất rộng rãi, thậm chí đa số xuất hiện mức độ không trọn vẹn khác nhau.
Mặc dù bên trong các cửa tiệm lớn có các công pháp rèn luyện thể chất, nhưng tất cả đều có khuyết điểm này hoặc khuyết điểm kia.
Nếu như không phải bị hư hỏng nghiêm trọng thì cũng ở cấp bậc quá thấp.
Hơn nữa phần lớn trong số đó chỉ có công pháp cho cảnh giới Luyện Khí, các công pháp cảnh giới Trúc Cơ kỳ hao tổn sẽ vô cùng nghiêm trọng, có rất nhiều hiểm họa lớn tiềm ẩn trong việc tu luyện, về cơ bản không có khả năng tu luyện thành công.
Tuy rằng Lưu Ngọc chưa từng tu luyện qua công pháp rèn luyện thể chất, nhưng bản thân hắn cũng đạt cảnh giới Trúc Cơ kỳ, hơn nữa không phải một chút kiến thức Tu Tiên cũng không hiểu, đương nhiên hắn có thể tự mình đoán ra được.
Nếu như chỉ có thể tu luyện công pháp rèn luyện thể chất của Luyện Khí kỳ, vậy việc này có thể giúp ích được gì cho hắn?
Cho dù đem toàn bộ công pháp đều tu luyện đến viên mãn, ngay cả công kích của pháp khí thượng phẩm cũng không cách nào ngăn cản nổi chứ đừng nói đến pháp khí cực phẩm, hoàn toàn vô dụng mà thôi.
Hơn nữa với những thứ khiếm khuyết quá mức kia, Lưu Ngọc cũng không có khả năng đi tu luyện và cũng không thể dùng chính thân thể của bản thân hắn để kiểm tra tính chính xác của công pháp.
Nếu như con đường rộng rãi khang trang lại không đi, vậy tại sao phải chọn đi con đường nhỏ mà gập ghềnh?
Mặc dù hắn có sức mạnh tinh thần và thân thể phát triển toàn diện, muốn tìm một phương pháp rèn luyện thể chất để tôi luyện thân thể của mình, nhưng không phải loại công pháp nào hắn cũng muốn.
Ít nhất cũng phải tu luyện được trước khi đạt cảnh giới Kim Đan kỳ, hơn nữa còn phải tương đối hoàn thiện, và còn cần bổ sung thêm các phương pháp công kích nữa.