Không có bất cứ âm thanh hoặc là cảm giác va chạm nào truyền ra, đoàn sáng màu đỏ nhập vào kết giới hình quả trám như nước sữa dung hòa, không có chỗ nào không ăn khớp.
Như én về tổ, vốn phải như thế.
Sau khi tiến vào kết giới, Lưu Ngọc không dừng lại một chút nào, lập tức lướt thẳng về phía nhà gỗ nhỏ, dọc đường còn nhìn thoáng qua linh điền màu đen một cái.
Chỉ thấy trên linh điền trồng thưa thớt hơn mười loại linh thảo, mỗi loại có hình dáng và màu sắc khác nhau, trong đó nổi bật nhất chính là An Hồn thảo và Long Huyết Thụ.
Chúng nó đều tự chiếm cứ một khối địa bàn lớn, trong phạm vi một trượng không có linh thảo nào khác tồn tại, quanh thân tản ra linh khí cũng rõ ràng tốt hơn linh thảo khác.
Bởi vì tạm thời đã đủ Dưỡng Thần đan và Thanh Nguyên đan để sử dụng, thế nên trước lần chấp hành nhiệm vụ tông môn lần này, Lưu Ngọc chỉ gieo mầm, không tăng thêm Linh Thạch, thế nên chỗ linh thổ nơi linh thảo cắm rễ đã hơi ố vàng.
Rất nhiều linh thảo trưởng thành đều kết xuất hạt giống, rơi lả tả trên linh điền.
Nhưng bởi linh khí trong linh điền đã tiêu hào gần như sạch sẽ, thế nên hạt giống cũng không mọc rễ nảy mầm.
Lưu Ngọc quan sát thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, lướt về phía ba gian nhà gỗ nhỏ, tiến vào gian bên phải.
Mỗi gian nhà gỗ nhỏ đựng những thứ đồ khác nhau, sau khi sửa sang lại, hiện tại nhà gỗ bên trái để hạt giống linh thảo, nhà gỗ chính giữa để linh thảo, linh dược đã thúc chín.
Mà nhà gỗ nhỏ bên phải để một ít vật phẩm Lưu Ngọc không tiện đặt bên ngoài. Ví như 'tang vật' và túi trữ vật dư thừa.
Mấy năm nay hắn diệt sát không ít tu sĩ, trên bàn nhà gỗ nhỏ bên phải đã bày hơn mười túi trữ vật, đủ loại cấp bậc từ thượng, trung, hạ phẩm.
Hết thảy tỏ rõ chiến đấu hắn trải qua từ khi tu hành đến nay, cũng liệt kê mạng người trên tay hắn.
Giá cả túi trữ vật rẻ hơn pháp khí rất nhiều, không đáng mấy khối Linh Thạch.
Mỗi cấp bậc túi trữ vật tăng lên, không gian trong túi cũng tăng gấp ba lần cấp dưới, giá lại chỉ tăng thêm chút ít.
Túi trữ vật hạ phẩm chỉ có ba mươi khối Linh Thạch, trung phẩm là một trăm hai mươi Linh Thạch, túi trữ vật thượng phẩm thì bốn trăm Linh Thạch gì đó.
Đa số túi trữ vật trong gian phòng nhỏ này là túi trữ vật hạ phẩm, không có mấy cái thượng phẩm. Thế nên tổng giá trị cũng chỉ có ba, bốn ngàn Linh Thạch mà thoi.
Đối với Lưu Ngọc hiện tại, con số này không tính là gì. Ngược lại, nếu lập tức bán sạch thì quá nhạy cảm, chỉ sợ sẽ bị hiểu lầm thành tu sĩ chuyên môn giết người đoạt bảo.
Mà chia nhỏ bán ra lại quá mức phiền toái, thế nên vẫn tích trữ chưa xử lý.
Chỉ cần tiếp tục tu hành không ngừng, chắc chắn sẽ gặp phải chướng ngại, quét dọn chướng ngại sẽ có rất nhiều túi trữ vật cuồn cuộn nhập kho.
Hắn định chờ túi trữ vật lại nhiều hơn một chút, đạt tới giá trị bảy, tám ngàn Linh Thạch thì dịch dung ra ngoài, tìm cửa hàng bán đi.
Lưu Ngọc đặt hai túi trữ vật thượng phẩm lên bàn, rời khỏi nhà gỗ nhỏ bên phải, tới nhà gỗ bên trái.
Nếu đã quyết định thời gian mấy năm nay bắt đầu bán ra Tinh Nguyên đan, vậy hiện tại nên thúc linh thảo, luyện chế một ít chứa đựng.
Quang đoàn màu đỏ lựa chọn hạt giống cần thiết để luyện chế Tinh Nguyên đan từ kệ trong nhà gỗ nhỏ bên trái, khống chế một đám hộp ngọc lướt về phía linh điền màu đen.
'Lạch cạch!'
Lưu Ngọc dừng trước linh điền, mở ra một đám hộp ngọc trống rỗng.
Sau đó dùng Nguyên Thần lực khống chế, đào ra từng gốc linh thảo thành thục trong linh điền màu đen ra, cất vào hộp ngọc trống để bảo tồn.
"Phù!"
Lưu Ngọc đào linh thảo trưởng thành tiêu hao rất nhiều Nguyên Thần lực, hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi dâng lên, thầm thở ra một hơi trong lòng.
Bởi vì quy tắc thế giới Tiên Phủ rất kỳ lạ, Nguyên Thần của hắn có thể xuyên suốt Tiên Phủ, chỉ cần không vận động kịch liệt thì ở lại hơn mười năm cũng không thành vấn đề.
Nếu đứng yên không nhúc nhích thì thậm chí không tiêu hao chút nào, có thể vẫn luôn tồn tại.
Trong Tiên Phủ, Nguyên Thần lực cũng có thể dễ dàng can thiệp vật chất, dễ dàng thao tác vật chất vận động, nhưng làm vậy sẽ dẫn tới tiêu hao hơi nhiều.
Khi tiêu hao đến trình độ nhất định thì chỉ có thể trở lại trong thân thể uẩn dưỡng.
Nhưng với Nguyên Thần đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ của Lưu Ngọc mà nói, chút tiêu hao này vẫn là không thành vấn đề, chỉ hơi mệt mỏi mà thôi.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, hắn khống chế hộp ngọc chữa hạt giống linh thảo, sái từng viên hạt giống linh thảo cần để luyện chế Tinh Nguyên đan vào linh điền màu đen.
Kế đó, hắn múc vài thùng nước từ giếng cổ loang lổ bên cạnh tới, rót từng chút một lên chỗ gieo hạt giống.
Đáng nhắc tới chính là trước mắt thì cấp bậc nước giếng trong giếng cổ loang lổ rất thấp, chỉ tương đương với nước Linh tuyền nhất giai hạ phẩm, linh khí ẩn chứa trong linh thủy cực thấp.
Lưu Ngọc tưới nước giếng chủ yếu là vì linh thảo, linh dược sinh trưởng không thể thiếu hơi nước, việc sử dụng chút linh khí trong nước giếng bổ sung linh khí cho linh thổ chỉ là thứ yếu.
Nếu trông cậy vào nước giếng cổ bổ sung linh lực cho linh điền màu đen thì chẳng khác nào muối bỏ biển.
Chỉ sợ dùng phần lớn thời gian làm việc này mới có thể tưới đủ nước bổ sung linh khí, hoàn toàn không còn thời gian mà tu luyện.
Lưu Ngọc sao có thể làm ra việc bỏ gốc lấy ngọn như vậy được?