Sau đó trên gương mặt trắng bệch vụt qua vẻ hung ác rồi biến mất nhanh chóng, hắn ta búng nhẹ tay vào túi trữ vật, lấy ra mấy tấm phù lục, hóa thành một tia chớp cường đại và mấy băng trùy công kích về phía Lưu Ngọc, trong đó còn xen lẫn một pháp khí "Hỏa Lôi châu" dùng một lần cỡ to bằng một viên ngọc.
Món pháp khí Hỏa Lôi châu dùng một lần này là lá át chủ mà tu sĩ mặc Nho Sam tốn số tiền lớn mới có được, dù cho tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ chỉ hơi bất cẩn cũng có khả năng "thân tử đạo tiêu".
Tu sĩ mặc Nho Sam biết lúc này đã tới thời khắc mấu chốt, hắn ta chọn cùng lúc lấy ra Lôi Kích phù và Hỏa Lôi châu có uy lực mạnh mẽ, hy vọng có thể một chiêu giết chết tu sĩ thần bí trước mắt này.
Vào khoảnh khắc tu sĩ mặc Nho Sam dừng truyền pháp lực vào chiếc gương nhỏ hình bầu dục, ánh sáng trắng chiếu trên Kim Long kiếm đột nhiên biến mất, kim quang của Kim Long kiếm lóe lên, Linh lực bên trong đã khôi phục lưu chuyển bình thường, uy lực theo đó mà tăng mạnh.
Lưu Ngọc nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi của Kim Long kiếm, hai mắt lóe lên một tia sát ý!
Hắn truyền hết pháp lực vào Kim Long kiếm mà không mảy may giữ lại chút gì, thần thức khống chế Kim Long kiếm uy lực đang tăng mạnh phát động công kích mãnh liệt về phía đao nhỏ màu lục.
Trong bầu trời đêm hai đạo ánh sáng một vàng kim một lục nhanh chóng va chạm vào nhau, ánh sáng lục càng lúc càng tối đi, đã lung lay sắp tàn! Đồng thời hắn điều khiến Cự Mộc kiếm lấy một địch hai, chủ động tấn công, không để pháp khí Xích Tử và tiểu xoa màu vàng có cơ hội chi viện.
Lưu Ngọc lúc nào cũng chú ý tới động tĩnh của kẻ địch, mắt thấy tu sĩ mặc Nho Sam đánh ra Lôi Kích phù, hắn không dám lơ là chút nào. Lôi Kích phù là phù lục công kích nhất giai thượng phẩm, so với uy lực pháp thuật của Luyện Khí hậu kỳ bình thường còn mạnh hơn hai phần mười.
Hắn vỗ nhẹ vào túi trữ vật lấy ra hai tấm Kim Cang phù hóa thành lồng ánh sáng phòng ngự bảo vệ hắn ở bên trong, sau đó hắn lại khống chế Huyền Quy thuẫn biến hóa tới mức lớn nhất chắn ở trước người.
Khi công kích của tu sĩ mặc Nho Sam sắp va chạm vào lồng ánh sáng màu vàng kim, tia thần thức mạnh hơn Luyện Khí hậu kỳ bình thường một chút của Lưu Ngọc đã phát hiện Hỏa Lôi châu xen lẫn ở trong đó, trong lòng hắn chợt giật mình, đồng tử hơi co rút, mặc dù không nhận ra đây là cái gì, nhưng hắn không thèm nghĩ ngợi mà cuộn tròn cơ thể núp ra đằng sau Huyền Quy thuẫn.
Mấy đạo băng trùy cùng lúc va chạm vào tầng thứ nhất của lồng ánh sáng màu vàng kim, mặc dù lồng ánh sáng nổi lên từng gợn sóng, lung lay sắp đổ, nhưng cuối cùng vẫn chặn được.
Lôi Kích phù gần như là tới ngay lúc đó, chỉ thấy một tia chớp màu lam, dường như xuyên qua một lớp giấy dán cửa sổ dễ dàng đâm thủng nó, sau đó lóe lên một cái rồi biến mất ở trong tầng thứ hai của lồng ánh sáng màu vàng kim, tầng thứ hai của lồng ánh sáng kiên trì được một lúc thì cũng bị phá vỡ.
Uy lực còn lại của Lôi Kích phù nổ tung trên Huyền Quy thuẫn, nổ cho Huyền Quy thuẫn trở nên đen thui, có điều uy lực đã tiêu hao quá nhiều, Huyền Quy thuẫn không thể chịu được thương tổn lớn nào nữa.
Tốc độ phi hành của Hỏa Lôi châu chậm hơn Lôi Kích phù không ít, nó giống như một viên đạn châu bình thường, nhẹ nhàng va chạm vào Huyền Quy thuẫn, sau đó phát ra tiếng nổ cực lớn, một luồng dư âm xuyên qua Huyền Quy va chạm vào người của Lưu Ngọc, đánh bay hắn ra hai ba trượng, miệng hắn nôn ra máu rồi cả người ngã lên trên thảm cỏ.
Lưu Ngọc hai tay chống trên đất, lồng ngực phập phồng dữ dội, trong miệng trào ra một ít máu, hắn đã bị thương không nhẹ.
Nhưng hai mắt của hắn lại rất sáng rỡ, mang theo một loại kiên nghị và quả quyết!
Hắn nhìn sang Huyền Quy thuẫn, tấm khiên lúc này đã đen thui do chặn một kích của Hỏa Lôi châu, ánh sáng bên ngoài đã ảm đạm, Linh tính tổn thất rất lớn.
Lưu ngọc chịu đựng đau đớn trên người rồi tụ khí ngưng thần, bảo vệ kinh mạch, sau đó khống chế Huyền Quy thuẫn lắc lư chắn trước người.
"Keng!"
Đồng thời hắn điều khiển Kim Long kiếm không ngừng công kích đao nhỏ màu lục, để lại trên thân đao những vết kiếm sâu, một lúc sau đao nhỏ màu lục cuối cùng cũng không kinh trì được nữa, Linh quang bỗng tối đi sau đó rơi xuống mặt đất.
Lưu Ngọc thấy vậy, ánh mắt chợt đanh lại, sát ý dâng lên, điều khiển Kim Long kiếm đâm về phía tu sĩ mặc Nho Sam.
Khí thế của Kim Long kiếm như rồng vụt nhanh qua, ở trong bầu trời đêm giống như một lưu quang màu vàng kim, bắn nhanh về phía hai tu sĩ mặc Nho Sam.
Thấy thủ đoạn cuối cùng đã bị Lưu Ngọc phá vỡ, sắc mặt của tu sĩ mặc Nho Sam lập tức thay đổi, sau lưng y ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng đã không còn chiến ý nữa.