Bởi vì do thế cục, cho nên Nguyên Dương Tông đã cho người tăng cường canh phòng ở sơn môn, tu sĩ nào đi vào cũng đều phải kiểm tra thân phận.
Lúc năm người Lưu Ngọc đến gần sơn môn thì đã bị ngăn lại, cho nên chỉ đành thành thật hạ độn quang, xuất ra lệnh bài thân phận của bản thân, như thế mới được cho qua.
Sau khi về đến tông môn, chuyện trước tiên đương nhiên là phải hoàn thành nhiệm vụ, báo cáo cho Tống Vụ Điện rằng bản thân đã trở về tông môn.
Lưu Ngọc bốn dẫn Ngũ Xương, Chu Quý Ba bay về phía Thanh Tuyền phong. Từ sơn môn đến Thanh Tuyền phong khoảng chừng hai trăm dặm, sau nửa giờ, mấy người bọn họ đã tới Thanh Tuyền phong.
Các lầu các đình đài lớn nhỏ ở Thanh Tuyền phong hơn mấy trăm tòa, nhưng nhìn không hề lộn xộn mà thay vào đó rất có trật tự. Sắp xếp dựa theo quy luật nào đó mà làm cho người ta có cảm giác vui mắt, nếu người bình thường nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng đây là nơi ở của thần tiên.
Thanh Tuyền phong người đến người đi vẫn như trước đây, mặc dù vẫn có rất nhiều nhóm người giữa các tòa nhà khác nhau, nhưng rõ ràng đã thưa thớt đi không ít so với trước kia.
Có người trên mặt mang nét sợ hãi, sợ sẽ bị đưa đến tiền tuyến và mất mạng, có người gương mặt lộ vẻ hăng hái, đã nghe nhiều những câu chuyện về việc người khác vùng dậy, cảm thấy bản thân cũng có thể làm được, cũng muốn đi tiền tuyến nơi chiến tranh thể hiện bản lĩnh, thể hiện sức mạnh của bản thân, sau đó tên tuổi sẽ được lan xa và cuối cùng là được người ta ngưỡng mộ.
Nhưng nhiều hơn chính là tâm trạng nặng nề, trong mắt tràn đầy lo lắng và mê mang.
Lưu Ngọc đi ở đằng trước, bốn người Ngũ Xương đi theo phía sau. Không thể ngự kiếm phi hành ở Thanh Tuyền phong, cho nên mấy người bọn họ hạ độn quang ở chân núi, chạy tới Tống Vụ Điện.
Dọc theo đường đi thỉnh thoảng sẽ có các đệ tử Luyện Khí kỳ tụ tập lại với nhau, bàn luận về tình hình chiến đấu ở tiền tuyến. Đã có ngàn tu sĩ Luyện Khí kỳ của Nguyên Dương Tông bị cử đến tiền tuyến, không ít tu sĩ Luyện Khí kỳ đã trở nên nổi tiếng, ví dụ như "Tiểu Viêm Ma" Chu Diễm,"Cuồng Phong kiếm" Cổ Kiến Nhất.
Sở dĩ gọi là "Tiểu Viêm Ma" là bởi vì Tu Tiên Giới Sở quốc đã có một "Viêm Ma chân nhân", là một tán tu Kim Đan kỳ, để tránh những việc kiêng kỵ cho nên gọi là Tiểu Viêm Ma.
Lưu Ngọc trầm ngâm, trên đường đi tới đây đã nghe đến danh hiệu "Tiểu Viêm Ma","Cuồng Phong kiếm" này không dưới năm lần. Quả nhiên sóng lớn đào cát*, trong mấy vạn tu sĩ Luyện Khí kỳ luôn có một số người có thực lực vượt xa người khác, trải qua tôi luyện bộc lộ tài năng, trở thành "anh hùng" và "truyền kỳ".
*sóng lớn đào cát: được sàng lọc thông qua cuộc chiến khốc liệt
Với thực lực Luyện Khí đỉnh cao của hắn thì khó mà gặp địch thủ. Nếu như hắn tham gia vào chiến đấu, nói không chừng bởi vì hắn thường xuyên dùng đến Huyết Ẩm đao, cũng có thể liều mạng mà tạo nên "Đao thủ Huyết đao", hay là dùng Tử Mẫu Truy Hồn đao mà được xưng là "Hắc Sắc Cắt Giả".
Trong lòng Lưu Ngọc cười thầm, lặng lẽ suy nghĩ.
Thế nhưng hắn không hề có ý nghĩ ra chiến trường, tiên đạo trân trọng tính mạng, xem trọng trường sinh, chứ không phải là sống chết liều mạng với người khác. Hắn chỉ muốn được yên ổn tu luyện, nếu như điều kiện cho phép, tốt nhất là tu luyện đến Trúc Cơ kỳ trước đã rồi nói sau.
Thoáng chốc, mấy người bọn họ đã tới Tống Vụ Điện, sau đó cả bọn đi vào.
Sau khi tiến vào Tống Vụ Điện, Lưu Ngọc nhìn quanh một vòng, muốn tìm xem có người quen trong đám người này không, hỏi một chút về tình hình gần đây của tông môn.
Thế nhưng Lưu Ngọc trước giờ rất ít giao du với bên ngoài, người quen ở tông môn vô cùng ít. Đối tượng tìm đến hắn để luyện đan ở Thanh Mộc phong chẳng qua cũng khoảng cỡ hai mươi ba mươi người kia mà thôi, so với hai vạn tu sĩ Luyện Khí kỳ trong Nguyên Dương Tông thì hoàn toàn chẳng đáng nhắc tới.
Nhìn lướt qua một vòng cũng không phát hiện ra người quen, ngay cả Tiền sư huynh cũng không có ở đây, không biết là đã đi túc trực hay là có việc gì. Vốn dĩ Lưu Ngọc còn đang định tìm hắn ta để ôn chuyện, mở rộng mối quan hệ một chút, thấy người ta không có mặt nên cũng đành phải từ bỏ.
Lưu Ngọc tìm đại một quản sự, thông báo tình hình nhiệm vụ của bản thân, hơn nữa sau khi hoàn thành nhiệm vụ còn trở về tông môn kịp thời, để cho người nọ ghi chép lại.
Cuối cùng hắn lấy lệnh bài đệ tử ra, nhận được một trăm điểm cống hiến tông môn. Đăng ký hoàn thành nhiệm vụ và trở về tông môn để báo cáo như vậy là đã hoàn thành, sau đó hắn đứng ở một bên chờ bốn người Ngũ Xương, Chu Quý Ba đăng ký.
Mấy người Ngũ Xương chỉ là đệ tử ngoại môn, đương nhiên đãi ngộ không thể sánh với Lưu Ngọc, nhiệm vụ năm năm này chỉ nhận được năm mươi điểm cống hiến tông môn, nhưng mà cũng may là tiền lương hàng tháng được phân phát bình thường trong thời gian làm nhiệm vụ, hàng tháng đều do đệ tử đến mạch khoáng thu quặng thô đưa tới. Tốc độ phân phát điểm cống hiến và ghi chép nhiệm vụ vô cùng nhanh, quản sự kia vô cùng quen thuộc quy trình, chỉ thoáng chốc mà chuyện của mấy người bọn họ đã được xử lý xong toàn bộ.