Lưu Ngọc có chút tán thưởng nhìn Ngũ Xương, người này phản ứng ngược lại không chậm, quả nhiên nhận ra được ý của hắn.
Hắn cân nhắc lời nói một chút, mới chậm rãi mở miệng:
"Nếu như báo lên tông môn, chúng ta sẽ không nhận được bất kì chỗ tốt nào"
"Mấy vị huynh đệ, đây là một nguy cơ, nhưng cũng có thể là một cơ hội?"
"Một lần thu được lượng lớn chỗ tốt, cơ hội tăng tốc độ tu hành!"
"Theo ta biết, nội gián của đối phương lần này thực lực cũng không mạnh lắm, nếu không thì cũng không cần liên hợp với Phong gia và Đồng Tu hội, trực tiếp động thủ chẳng phải là sẽ càng bảo mật an toàn?"
"Phong gia cấu kết với tu sĩ của Hợp Hoan Môn, vậy chúng ta tiêu diệt Phong gia cũng là chuyện đương nhiên, mặc dù Phong gia chỉ là một gia tộc nhỏ, nhưng dù gì cũng là một gia tộc tu tiên, nếu như diệt trừ Phong gia, tài nguyên phân đến trong tay cũng không ít, đổi lấy Linh thạch, lúc đó tăng cấp tu vi vẫn sẽ chậm chạp ư?"
Lưu Ngọc bắt đầu hướng dẫn từng bước, hết sức đem nguy hiểm nói giảm một chút, chỗ tốt khen nhiều một chút.
"Nhưng mà Lưu sư huynh, chỉ bằng năm người chúng ta cao nhất cũng chỉ là Luyện Khí hậu kỳ, có phải là có chút thân cô thế cô?"
Sư muội Tôn Cúc tướng mạo bình thường, kinh nghiệm chiến đấu hơi ít, vừa nghe muốn chém giết, nhất thời trong lòng có chút sợ hãi, nàng do dự một chút vẫn là nhắm mắt mở miệng nói.
"Đúng vậy Lưu sư huynh, chỉ dựa vào năm người chúng ta sợ là khó mà được việc, quả thực quá là mạo hiểm rồi!"
Câu nói này là do Chu Quý Ba nói ra, hắn ta hai mươi tám tuổi Luyện Khí tầng sáu vẫn chưa tu luyện đến tột cùng, cửa lớn của nội môn đã đóng lại một nửa với hắn.
"Ai nói chỉ có năm người chúng ta?"
Lưu Ngọc biết mấy người này đang lo lắng điều gì, chẳng phải là lo lắng thực lực không đủ dê vào miệng cọp, hắn lộ ra một nụ cười thần bí chậm rãi nói.
Tiếp đó Lưu Ngọc nói hết ý tưởng muốn lôi kéo Hầu gia, Công Tôn gia ra, gãi đúng chỗ ngứa lôi ra nhu cầu của cả hai gia tộc, gia tộc tu tiên muốn phát triển lớn mạnh thì không thể rời bỏ địa bàn, dùng mấy điểm tài nguyên mà Phong gia nắm giữ lôi kéo hai nhà, không tin hai nhà này không động tâm.
"Đến lúc đó lôi kéo Hầu gia, Công Tôn gia phát động đột kích Phong gia, lấy nhiều đánh ít, ép hỏi vị trí của tu sĩ Hợp Hoan Môn!"
"Tiêu diệt Phong gia, chúng ta lấy tài nguyên, Linh thạch, điểm tài nguyên, địa bàn tặng cho hai nhà!"
Lưu Ngọc không nhanh không chậm, đem mưu đồ trong lòng nói ra từng cái một.
"Nhưng mà..."
Chu Quý Ba còn muốn nói.
"Vẫn còn nhưng gì nữa? Chỉ cần làm theo những gì ta nói, chúng ta đều có thể lấy được lượng lớn tài nguyên dùng cho tu luyện!"
Ánh mắt Lưu Ngọc nhìn chằm chằm Chu Quý Ba, đem đến cho hắn ta áp lực to lớn, nếu như nhớ không nhầm cái người Chu sư đệ này đã hai mươi tám tuổi, chỉ còn hai năm nữa là nội môn đối với hắn ta hoàn toàn không có duyên phận rồi.
Cái loại tính cách nhìn trước ngó sau, do dự không quyết đoán này, nhất định đã quyết định hắn ta một đời chỉ có thể tầm thường.
Sau khi ánh khỏi ánh mắt của Chu Quý Ba, Lưu Ngọc chuyển ánh mắt sang hướng nơi khác, nói tiếp:
"Người tu tiên tranh mệnh với trời, nếu ngay cả chỗ tốt đưa tay là có thể chạm tới này cũng không đi tranh thủ, lẽ nào các ngươi yên ổn chờ trăm năm sau hóa thành một phủng đất vàng sao?"
"Đến lúc đó xem như là tình huống không ổn, chúng ta cũng có thể lùi về sau một bước, báo cáo tông môn cũng được cho một cái công lao nhỏ."
Nghe Lưu Ngọc lời nói, trên mặt Tôn Cúc vẫn là mang theo vẻ sợ sệt, Chu Quý Ba, Tạ Hoa Hùng hai người lại bị nói tới động lòng, trên mặt mang theo vẻ do dự suy tư nhưng trong khoảng thời gian ngắn hiển nhiên không thể đưa ra quyết định.
Chỉ có Ngũ Xương ánh mắt ngưng lại, hiện ra vẻ kiên định, rõ ràng đã có quyết định, y nhanh chóng dứt khoát quay về Lưu Ngọc chắp tay, nói rằng:
"Tại hạ cũng tán ý nghĩ chủ động đi ra ngoài thành của sư huynh, trước tiên thử tự mình xử lý tu sĩ phe địch, vơ vét chỗ tốt nhất!"
Sau đó quay đầu quay về ba người, nói tiếp:
"Lưu sư huynh nói không sai, lợi ích đều là làm bạn cùng với nguy hiểm, muốn thu được tài nguyên tu tiên sao có thể không bất chấp nguy hiểm được chứ?"
Vừa có quyết định, đương nhiên muốn lôi kéo đồng môn, tăng cường thực lực phe mình, điểm này Ngũ Xương vẫn hiểu được.
"Đã như vậy, vậy ta cũng đồng ý theo Lưu sư huynh cùng nhau bắt đầu hành động!"
Chu Quý Ba cắn răng nói.
Mấy lời nói của Ngũ Xương dường như cọng cỏ cuối cùng áp đảo lạc đà, để cái sư đệ đã hai mươi tám tuổi này, thiếu một chút nữa đã vô duyên với nội môn hạ quyết tâm.
"Ta nữa, tính cả ta một người nữa."
Như là lên phản ứng dây chuyền, Chu Quý Ba cùng Tạ Hoa Hùng hai người liên tiếp biểu thị tán thành hành động của Lưu Ngọc.