➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh trở lại hậu đài, mấy giáo viên đang đứng ở đấy.
Tô Hợp bị bọn họ vây vào giữa, sắc mặt trắng bệch.
Dương cầm bị nước vào, cho dù bọn họ không hiểu, thì cũng biết chút kiến thức thông thường, không dám đi động loạn.
Nhưng bây giờ phải giải quyết vấn đề này thế nào.
Trong tiết mục có học sinh độc tấu đàn dương cầm, còn có những tiết mục khác cũng cần dùng đến dương cầm, cũng không thể bởi vì chuyện này, mà loại bỏ tiết mục của học sinh chứ.
"Cho nên, mọi người gọi tôi thì làm được gì?" Sơ Tranh không hiểu.
Cũng không phải ta tắm cho dương cầm mà.
"Cô Nguyễn... Cái kia... cô có cách nào không..."
Hiệu trưởng đang tiếp lãnh đạo, chuyện này bọn họ cũng không dám nói với hiệu trưởng.
Một số giáo viên cũng có quen biết người có dương cầm, nhưng không nói đến thứ này quá quý giá, người bình thường sẽ không cho mượn, cho dù mượn được, thì cũng không thể đưa tới nơi này trong thời gian ngắn được.
Bọn họ nghĩ đến, Sơ Tranh có thể mua được một dàn âm thanh đắt như thế, nói không chừng cũng có thể tìm được một cây dương cầm.
"Có."
Ánh mắt các giáo viên lập tức sáng lên.
"Cô Nguyễn, vậy cô có thể giúp đỡ một chút không."
Sơ Tranh nhìn Tô Hợp ở đằng sau một chút: "Muốn tôi giúp cũng được, cô Tô nói một chút xem, chuyện âm thanh là thế nào."
Tô Hợp giật mình trong lòng.
Tầm mắt của mọi người chuyển tới trên người cô ta, Tô Hợp cố gắng trấn định: "Cô nói cái gì... Tôi nghe không hiểu. Âm thanh là cô phụ trách, tôi làm sao biết nó thế nào."
"Học trò của tôi còn đang chờ tôi, đi trước đây."
Sơ Tranh xoay người rời đi.
"Cô Nguyễn cô chờ một chút, đừng đi." Các giáo viên khác vội vàng kéo Sơ Tranh lại.
"Âm thanh bị làm sao vậy, tại sao lại nói đến chuyện này, cô Tô, rốt cuộc là thế nào? Cô nói một câu đi?"
"Tôi không biết..."
Tô Hợp ngập ngừng một tiếng, không chịu nhả ra.
Nhưng cô ta chột dạ không dám nhìn mọi người, rõ ràng có vấn đề.
Giáo viên nào đó nghiêm túc lên: "Cô Tô, chuyện này do cô gây ra, bây giờ chúng tôi đều đang tích cực giải quyết vấn đề, cô có ý gì đây, muốn chúng tôi đi mời hiệu trưởng đến nói chuyện à?"
"Mọi người bình tĩnh một chút, đừng cãi nhau."
"Âm thanh là do cô Nguyễn phụ trách, chuyện này không phải cô Tô đã từng nói rồi sao? Cô Nguyễn, cô đồng ý giúp đỡ thì giúp một tay, không đồng ý giúp đỡ cũng không ai cưỡng cầu cô, bây giờ cô kéo chuyện này ra để làm gì?" Giáo viên bên phe Tô Hợp bất mãn nói.
"Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thừa nhận, âm thanh do phụ trách." Sơ Tranh giọng điệu bằng phẳng: "Tôi chỉ không muốn làm trễ nãi thời gian, thay các người giải quyết vấn đề mà thôi."
Mọi người đối mặt vài lần.
Hình như cô thật sự chưa từng thừa nhận, âm thanh là do cô phạm sai lầm tạo thành.
"Nhưng cô Tô..."
Sơ Tranh: "Cô ta nói giao cho tôi, nhưng tôi chưa từng nghe thấy chuyện này từ trong miệng cô ta, cô ta đang bôi nhọ tôi."
Sơ Tranh vừa nói xong câu này, biểu cảm của đám người liền trở nên cổ quái.
Chuyện âm thanh, vốn chính là Tô Hợp phụ trách.
Lúc ấy khi phân công, tất cả mọi người đã phân rất rõ công việc cho nhau... Sao Tô Hợp lại bận bịu không chịu nổi, muốn giao cho Sơ Tranh chứ?
Tô Hợp nhìn thấy những người này hoài nghi mình, cưỡng ép giảo biện: "Rõ ràng tôi đã chính miệng nói cho cô biết."
Sơ Tranh thái độ thờ ơ: "Cô không thừa nhận cũng không sao, cô tự giải quyết phiền phức hiện tại đi, tôi đi đây."
Dù sao cuối cùng tiết mục xảy ra vấn đề, người gặp nạn cũng không phải ta.
"Cô Nguyễn, cô Nguyễn cô chờ một chút."
"Cô Tô, cô phải nghĩ cho rõ ràng, dương cầm là cô làm hư, đến lúc đó tiết mục không thể biểu diễn bình thường, nháo đến chỗ hiệu trưởng, tội của cô sẽ tăng thêm một bậc."
Sắc mặt Tô Hợp lại tái nhợt đi mấy tấc.
-
Cuối cùng Tô Hợp gánh không nổi áp lực, thừa nhận là cô ta phá hư âm thanh, sau đó nói âm thanh do Sơ Tranh phụ trách.
Cô ta vốn đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần Sơ Tranh không có cách nào, cô ta sẽ lập tức tìm người đã chuẩn bị từ trước đến, sửa chữa âm thanh.
Vừa dẫm được Sơ Tranh một cước, lại vừa lập được một công cho mình.
Có thể nói là nhất tiễn song điêu.
Ai biết Sơ Tranh lại tự giải quyết xong.
"Cô Tô, sao cô có thể làm ra loại chuyện này!" Một giáo viên đau lòng nói.
"Cô Tô, cô đúng là..."
"Tiểu Nguyễn không so đo với cô, cô còn cho rằng người ta dễ bắt nạt."
"Sao trước kia không nhìn ra, cô Tô là loại người này chứ."
"Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong."
"Lần này xém chút nữa bị cô ta hại thảm."
"May mà có cô Nguyễn."
Bốn phía chỉ trỏ nghị luận, Tô Hợp quẫn bách không thôi, vừa thẹn vừa giận, không còn mặt mũi gặp người, níu lấy quần áo, hận Sơ Tranh muốn chết.
Sơ Tranh: "Cô Tô, có phải cô nên xin lỗi tôi không?"
Tô Hợp bỗng nhiên trừng mắt nhìn Sơ Tranh.
Ánh mắt kia giống như bôi độc.
"Thật, xin, lỗi." Tô Hợp cơ hồ là gạt ra mấy chữ này từ trong kẽ răng.
-
Sơ Tranh tẩy sạch hiềm nghi, còn kiếm lời nhận được một thân tán thưởng.
Cô đi đến bên cạnh gọi điện thoại, giải quyết phiền phức hiện tại.
Ai bảo cô là một người tốt chứ.
Mỗi ngày đều đang cố gắng làm người tốt đó.
Giải quyết xong những chuyện này, tiết mục phía trước đã bắt đầu.
Sơ Tranh rời khỏi hậu đài, liếc thấy lãnh đạo trường học và lãnh đạo cấp cao hơn ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Sơ Tranh đi lên bậc thang.
Kiều Liễm thấy cô trở về, cả người đều luống cuống lên, chờ Sơ Tranh đến gần, Kiều Liễm mới ép buộc mình bình tĩnh lại.
Sơ Tranh ngồi xuống, nhìn qua phía sân khấu, cũng không nói chuyện, dường như tiết mục nhìn rất đẹp.
Kiều Liễm tập trung lực chú ý lên trên tiết mục, nhưng trên đó diễn cái gì, hắn hoàn toàn không biết.
Sơ Tranh không có hứng thú gì đối với tiết mục, nhìn một lát liền chống cằm đi vào cõi tiên.
"Cô giáo?"
Kiều Liễm kêu một tiếng.
"Ừ?"
"Em... muốn đi ra ngoài một chút." Kiều Liễm thấp giọng nói.
Sơ Tranh thả tay xuống, khoác lên trên ghế, liếc mắt nhìn hắn.
"Làm gì?"
"..." Kiều Liễm nghẹn một lúc: "Đi toilet."
Hàng ghế hiện tại của bọn họ dựa vào tường, Sơ Tranh đang ngồi ở vị trí ngoài cùng.
Bởi vì không gian không lớn, Sơ Tranh còn ngồi thập phần bá đạo, Kiều Liễm muốn ra ngoài mà không kinh động đến Sơ Tranh cũng không được.
Sơ Tranh nghiêng người sang bên cạnh, nhường đường cho hắn.
Kiều Liễm lập tức chống lên thành ghế đứng dậy.
Tay Sơ Tranh đang khoác trên thành ghế, đầu ngón tay Kiều Liễm không cẩn thận đụng phải mu bàn tay Sơ Tranh.
Kiều Liễm giật mình, cấp tốc cuộn ngón tay mình, thu tay lại, cúi đầu rời đi, giống như phía sau có người đuổi theo hắn vậy.
Sơ Tranh liếc hắn một cái, cảm thấy rất khó hiểu, sau đó tiếp tục nhìn qua phía sân khấu.
Kiều Liễm đi gần 20 phút, Sơ Tranh vẫn bảo trì tư thế vừa rồi.
Kiều Liễm chần chờ đi lên, phía trước cũng có ghế trống, hắn có thể không ngồi lại chỗ cũ.
Nhưng khi đi đến bậc cuối cùng, Kiều Liễm vẫn lựa chọn đi lên.
Sơ Tranh để hắn đi vào, Kiều Liễm bó tay bó chân ngồi xuống, tận lực không đụng tới Sơ Tranh.
Thời gian kế tiếp đối với Kiều Liễm mà nói, quả thực chính là tra tấn.
Vất vả lắm mới đến thời gian nghỉ ngơi, Sơ Tranh không thèm chào hỏi lấy một tiếng, trực tiếp rời đi.
Kiều Liễm nhìn bóng lưng cô, tâm tư phức tạp.
Buổi chiều dường như Sơ Tranh còn có việc, không đến khán đài.
Kiều Liễm thở phào, đồng thời lại cảm thấy hơi mất mát.
Kiều Liễm phát giác được, khẽ lắc đầu, hất những cảm xúc loạn thất bát tao kia ra.
Nhưng mà có nhiều thứ, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện trong lúc lơ đãng.
Kiều Liễm căn bản không khống chế nổi.
Kết quả chính là, Kiều Liễm lạc đường đến rạng sáng mới về đến nhà —— vẫn là Lục Châu đi đón hắn.