➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Đoán xem."
"..."
Gã đoán mẹ gì mà đoán.
Sơ Tranh không có ý định trả lời câu hỏi này, tiện tay vẽ ra cái ký hiệu "Ψ".
"Đây là ý gì?"
Giang Vân Lý quét mắt nhìn một vòng: "Không có ý gì, chỉ là một ký hiệu mang tính đại biểu, tôi kế thừa được từ chỗ người kia."
Ý nghĩa của ký hiệu này chính là thần bí, không xác định.
Không phải nhân loại đều gọi bọn họ là sinh vật không biết sao, Giang Vân Lý cảm thấy vô cùng phù hợp với thân phận của bọn họ.
Cho nên mới dùng làm tiêu ký.
Dù sao một tổ chức không có tiêu ký, thì luôn cảm giác thiếu thiếu gì đó.
Sơ Tranh lại lần nữa vẽ thêm một cái khác,"Cái này thì sao?"
Giang Vân Lý nhìn Sơ Tranh một chút: "... Logo của cửa hàng đồ uống?" Cho dù bây giờ gã rơi đến nước này, thì cũng không cần khinh bỉ sự thông minh của gã chứ?
Sơ Tranh: "..."
Quả nhiên lúc ấy người mà Diệp Tích trông thấy, chỉ là tiện tay cầm cái túi của cửa hàng đồ uống nhà người ta sao?
-
Sơ Tranh đi ra khỏi phòng, Liễu Trọng hỏi Sơ Tranh xem nên xử lý Giang Vân Lý như thế nào.
"Gọi Giang Quý Bắc tới, hỏi xem anh ta muốn xử lý như thế nào."
Làm người phải nói chữ tín.
Nếu đã có ước định với Giang Quý Bắc, Sơ Tranh đương nhiên phải chấp hành.
Liễu Trọng không lắm miệng, chấp hành theo lời Sơ Tranh nói.
Đã bắt được Giang Vân Lý, nhưng người phía dưới Giang Vân Lý còn phân tán khắp nơi.
Đối với điểm này Giang Vân Lý thay đổi thái độ phối hợp trước đó, kiên quyết không nói.
Rất có dáng vẻ kiểu "cho dù tôi bị bắt cũng không bao giờ bán tiểu đệ".
Đối với chuyện này Sơ Tranh tương đối tùy ý, cũng không phải rất muốn bắt những người kia.
Nếu như bọn họ an phận, không gây sự nữa, thì cô cũng không quan tâm làm gì.
Sinh vật không biết cũng không đoàn kết gì, cũng chẳng có loại ý nghĩ báo thù gì đó.
Giang Vân Lý bị bắt, không còn sự khống chế của gã, những "tiểu đệ" kia đã sớm ôm đồ chạy trốn, phát huy tinh túy đại nạn lâm đầu riêng phần mình bay đến cực hạn.
-
Giang Quý Bắc nhận được thông báo tới gặp Giang Vân Lý.
Biết Giang Vân Lý cũng không phải là Giang Vân Lý mà anh ta quen biết, Giang Quý Bắc dường như cũng đã dự liệu được từ trước.
Hai người đơn độc nói chuyện —— trên lý thuyết là đơn độc, nhưng trên thực tế hai người nói cái gì, Liễu Trọng đều nhìn chằm chằm vào.
Mặc dù từ sau khi Giang Vân Lý bị bắt, vẫn biểu hiện rất phối hợp, nhưng nghĩ đến một loạt thao tác của vị này lúc trước, ai biết gã còn bay được trò gì nữa.
Đây đại khái là sự lo lắng của người lớn tuổi đi.
"Giang tiên sinh." Liễu Trọng nghênh đón lúc Giang Quý Bắc đi ra: "Cậu muốn xử trí Giang Vân Lý như thế nào?"
Giang Quý Bắc kéo khóe miệng cười đến cà lơ phất phơ: "Cứ dựa theo quy củ của mọi người mà xử lý đi, dù sao... Hắn cũng không phải là người kia."
"Ngài không muốn tự mình động thủ sao?"
Ánh mắt Giang Quý Bắc hơi biến đổi: "Tôi phát hiện chỗ các chú còn rất thú vị, hắn nhìn từ bề ngoài thì dù sao cũng coi là người mà, chú như vậy không phải đang giật dây tôi giết người sao?"
"Hắn chỉ là một cái thể xác." Liễu Trọng cười,"Lời này của Giang tiên sinh nghiêm trọng quá rồi."
Giang Quý Bắc: "..."
Giang Quý Bắc không khỏi cảm thấy ớn lạnh cả người.
Người nơi này ai cũng nhìn rất chân thật, bọn họ không khác gì những người bình thường trong thế giới rộng lớn này.
Nhưng vào lúc này, Giang Quý Bắc biết họ không giống.
Họ có thể dùng giọng điệu như thảo luận về đồ vật mà thảo luận về những thứ phi nhân loại có được thể xác nhân loại kia.
Tùy ý quyết định sự sống chết của bọn họ.
Những chuyện anh lừa tôi gạt trong thương trường, so với cảm nhận lúc này của anh ta thì căn bản không cùng một đẳng cấp.
"Nếu như Giang tiên sinh đã chuyển giao quyền lợi này cho chúng tôi, vậy chúng tôi sẽ không để Giang tiên sinh thất vọng."
Không biết sợi dây thần kinh nào của Giang Quý Bắc bị chập mạch, đột nhiên giữ chặt Liễu Trọng: "Hắn sẽ như thế nào?"
"Phạm phải chuyện lớn như vậy, chắc chắn là không sống được." Liễu Trọng giải đáp thắc mắc cho Giang Quý Bắc.
Giang Quý Bắc: "..."
"Nhưng thân thể của Giang Vân Lý thì Giang tiên sinh có thể mang về, Giang tiên sinh có cần tôi đăng ký cho cậu, đến lúc đó đưa qua cho cậu không."
Giang Quý Bắc: "..." Không cần không cần.
Giang Vân Lý đã chết bao lâu rồi.
Bây giờ bị đưa về, không phải sẽ dọa chết mọi người sao.
Giang Quý Bắc từ chối phục vụ "đưa xác" của Liễu Trọng, nhanh chóng rời khỏi Vấn Tiên Lộ.
Giang Quý Bắc cảm thấy mình thua thiệt lớn...
Lãng phí thời gian hai năm, chỉ được một kết quả như vậy.
Nhưng nghĩ lại thì cũng tạm được, ít nhất bên phía tập đoàn sẽ không còn ai cản trở con đường của anh ta nữa.
-
Chuyện phiền phức sau khi mọi chuyện kết thúc rất nhiều, Sơ Tranh cả ngày làm thần long thấy đầu không thấy đuôi, Tinh Tuyệt trên cơ bản cũng không tìm thấy người.
Chờ Sơ Tranh giải quyết hết những phiền phức mà Giang Vân Lý gây ra thì trời đã vào thu.
Rảnh rỗi rồi Sơ Tranh mới có thời gian đi tìm vật nhỏ nhà cô.
Đáng tiếc vật nhỏ nhà cô có vẻ không vui lắm.
"Ai chọc giận anh rồi?"
Tinh Tuyệt nghiêm mặt không lên tiếng, cũng không để ý tới Sơ Tranh, tự mình xử lý công việc.
"Anh làm sao thế?"
Sơ Tranh giơ tay lắc lắc trước mặt hắn.
Tinh Tuyệt hai tay chống bàn, đẩy cái ghế về phía sau một chút: "Gần đây anh đều không tìm được em."
"Em đang bận." Sơ Tranh nói: "Hết bận không phải đến tìm anh ngay sao."
Còn muốn làm sao nữa!!
Vật nhỏ đừng có được voi đòi tiên nhé!!
Tinh Tuyệt: "Em còn nhớ..."
Sơ Tranh: "Nhớ cái gì?"
Tinh Tuyệt trừng cô một cái, đứng dậy đi sang một bên khác, không muốn để ý đến cô lắm.
Sơ Tranh đi vòng qua cái bàn, giữ chặt người, trực tiếp đẩy về trong ghế.
"Em làm..."
Chữ "gì" bị nuốt lại.
-
Đại khái là Sơ Tranh dùng hành động dỗ được người, Tinh Tuyệt đã không còn giận dỗi như vừa rồi nữa.
Tinh Tuyệt thấp giọng nói: "Anh đưa em đến một nơi."
"Anh không làm việc à?"
"Không làm." Tinh Tuyệt lại bổ sung một câu,"Anh là giám đốc."
Sơ Tranh mặt không cảm xúc giơ ngón tay cái.
Tinh Tuyệt nhẹ hừ một tiếng, kéo Sơ Tranh đi ra ngoài, đưa cô trở về trang viên.
Sơ Tranh: "..."
Đây chính là nơi anh nói muốn dẫn em tới?
Trang viên này bây giờ cô đã quen thuộc giống như nhà mình, có gì hay mà dẫn.
Gian phòng lúc này Tinh Tuyệt dừng lại cô cũng rất quen thuộc... Chính là gian phòng khi trước chuẩn bị cho cô.
Trên mặt Tinh Tuyệt đã có nụ cười: "Bảo Bảo, mở ra xem đi."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh nhìn chằm chằm cửa trước mặt, giơ tay đẩy cửa.
Lúc này là ban ngày, gian phòng nên có ánh sáng mới phải, nhưng cô đẩy cửa ra lại trông thấy một màu đen kịt.
Tinh Tuyệt đẩy cô vào.
Ngay khi chân cô đạp vào bên trong, ánh sao bừng sáng, trải thành Ngân Hà rực rỡ chói lọi.
Lúc này cô như giẫm trong hư không, bên người là quần tinh vờn quanh.
Sơ Tranh không hiểu thấu: "Có ý gì?" Trốn việc dẫn ta đến đây xem cái này?
Tinh Tuyệt: "..."
Không biết Tinh Tuyệt làm gì, quần tinh biến mất, chỉ có một chùm sáng ở giữa.
Trong ánh sáng, có một bó hoa sáng long lanh giống như kim cương, tạo nên một vòng sáng óng ánh rực rỡ.
Bó hoa kia giống như ánh trăng ngưng tụ mà thành, mộng ảo đến không chân thật.
Tinh Tuyệt đi qua, nâng bó hoa kia đến trước mặt Sơ Tranh: "Bảo Bảo, sinh nhật vui vẻ."
"..."
Sinh nhật?
Hôm nay không phải là ngày 12 tháng 8 sao?
Tinh Tuyệt thấp giọng nói: "Vốn muốn tìm em vào ngày sinh nhật em, nhưng mà..."
Hắn hoàn toàn không liên lạc được với người.
Bên trong Vấn Tiên Lộ không có mấy người, Tinh Kiều cũng không biết cô đi đâu.
Một mình hắn chờ ở chỗ này một đêm, đều không liên lạc được với cô.
Hơn nữa hắn gửi cho cô nhiều yêu cầu trò chuyện như vậy cũng không thấy cô trả lời lại.
Lúc trả lời lại hắn thì đã là hai ngày sau...