➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thu Nhai trông thấy Thu phu nhân, không biết là nhớ tới cái gì, hay là sợ hãi theo bản năng, mà trốn ra phía sau Sơ Tranh.
Hắn co mình lại, một đại nam nhân, lúc này khom người, rụt tay chân lại, trốn ở phía sau Sơ Tranh.
Hình ảnh kia có chút buồn cười.
Lại có chút làm cho người ta đau lòng.
"Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta..."
Sơ Tranh nghe thấy Thu Nhai nhỏ giọng nói thầm.
"Giang tiểu thư, đây là phu nhân của chúng ta." Thu Vận chủ động giải thích: "Hiện tại ngươi có thể trả đại thiếu gia lại cho chúng ta chưa?"
"Ta chưa từng nói muốn trả lại cho các ngươi."
Đôi mắt đẹp của Thu phu nhân dừng lại trên người Sơ Tranh chốc lát: "Đây là đại thiếu gia Thu phủ, vị cô nương này, ngươi không có quyền giữ lấy hắn không thả."
"Ta giữ lấy không thả hắn lúc nào?" Sơ Tranh hỏi lại.
Cô để Thu Nhai lộ ra, ôm lấy người: "Ngươi muốn đi cùng với bà ta sao?"
Thu Nhai nghiêng mặt, thân thể dán thật chặt vào Sơ Tranh, nếu như không phải thân cao không cho phép, lúc này Thu Nhai đại khái là càng muốn giống như một con chim non nép vào người Sơ Tranh.
"Không... Ta chỉ cần ngươi." Thu Nhai ngữ khí kiên định: "Ngươi đã nói không đuổi ta đi, ngươi đã nói, ngươi đã nói!!"
"Không đi." Sơ Tranh trấn an hắn một câu.
Quay đầu nhìn về phía Thu phu nhân sắc mặt không tốt lắm: "Ngươi nghe thấy rồi chứ, hắn không đi với các ngươi, không phải ta giữ lấy hắn không thả."
"Giang tiểu thư đúng không?" Đôi mắt đẹp của Thu phu nhân hơi trầm xuống: "Ngươi là một nữ hài tử, ở cùng với một nam nhân một cách không rõ ràng, không sợ hủy hoại danh dự của ngươi sao?"
"Không sợ."
"..."
Sơ Tranh không thèm quan tâm trả lời, làm Thu phu nhân nghẹn họng.
Có nữ tử nào mà không quan tâm đến danh dự?
"Coi như ngươi không quan tâm, đại thiếu gia có người nhà, hiện tại hắn ngã bệnh, phải về bên cạnh người thân."
Ánh mắt lãnh đạm của Sơ Tranh lập tức quét tới: "Trở về bị ngươi giết chết?"
Đáy lòng Thu phu nhân cuồng loạn.
Lời này của cô là vô tâm, hay là cô biết gì đó?
Thu phu nhân ép buộc mình trấn định lại: "Chúng ta là thân nhân của hắn, sao lại hại hắn. Giang tiểu thư, xin ngươi hãy ăn nói cẩn thận."
"Ngươi cũng không phải mẹ ruột của hắn."
"..." Thu phu nhân cố gắng duy trì thận trọng cao nhã của quý phụ nhân: "Giang tiểu thư biết còn không ít."
"Bình thường." Sơ Tranh khiêm tốn.
"..."
Thu phu nhân siết chặt tay áo, đáy lòng đầy sát ý.
Nhưng trong cái thôn này, nhiều người nhiều miệng, bà ta không thể động thủ ở đây.
Thu Nhai tiểu tử này, ngốc mà vận khí vẫn tốt như vậy, có người che chở...
"Người, ta sẽ không trả lại cho các ngươi, ai tới cũng không được, tạm biệt không tiễn." Đoạt thẻ người tốt với ta là không được.
Thẻ người tốt, của ta!
"Giang tiểu thư, đại thiếu gia thần chí không rõ, ngươi lừa hắn như thế, không cho phép hắn đoàn tụ với người nhà, ngươi có bao giờ nghĩ tới, sau khi hắn tỉnh lại sẽ nghĩ thế nào về ngươi không?" Thanh âm của Thu phu nhân lạnh xuống.
"..." Không nghĩ tới.
Đến lúc đó lại nói chứ sao.
Cùng lắm thì nhốt lại.
Đại lão không cần sợ hãi.
Trên mặt Sơ Tranh bất vi sở động, phất tay để Lương Hán tiễn khách.
Thu phu nhân muốn nói gì đó, Đại Hắc đột nhiên sủa ầm lên.
Huyết sắc trên mặt Thu phu nhân dần dần mất hết, bị dọa đến lập tức rời khỏi viện tử. ...
Sơ Tranh nhặt quả cầu bằng vàng trên đất lên, kín đáo đưa cho Thu Nhai: "Về phòng chơi đi."
Thu Nhai nghịch quả cầu, ánh mắt liếc cô một chút, lại rủ xuống, lại liếc cô một chút...
"Sao thế?"
"Người vừa mới tới kia. Ta không thích bà ta." Mang đến cho hắn một cảm giác rất không tốt.
"Ừ." Sơ Tranh xoa xoa đầu hắn: "Sẽ không để cho bà ta tới quấy rầy ngươi nữa, đi vào đi."
Thu Nhai hơi suy tư, gật đầu, nở một nụ cười xán lạn với Sơ Tranh.
Muốn mạng.
Sơ Tranh bảo hắn nhanh chóng đi vào.
Chờ Thu Nhai đóng cửa phòng lại, Sơ Tranh vẫy tay gọi Lương Hán, thấp giọng phân phó hắn hai câu.
Biểu cảm của Lương Hán có chút quái dị: "Sơ Tranh tiểu thư, có phải là quá độc ác không?"
Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh: "Bọn họ chính là đối phó với Thu Nhai như thế, ác sao?"
Lương Hán: "..."
Dính đến Thu Nhai, Lương Hán cũng không dám nói ác hay không ác.
Sơ Tranh tiểu thư rất quan tâm tên ngốc này.
Nhưng mà...
Sơ Tranh tiểu thư làm sao biết được, bọn họ đã từng làm gì với Thu Nhai chứ? ...
Xe ngựa khoan thai lắc lư đi trên đường núi.
Thu phu nhân dựa vào xe ngựa, thần sắc âm trầm.
Thu Vận ở bên cạnh hầu hạ, cũng không dám thở mạnh.
"Phu nhân, việc này ngài xem..." Thu Vận hỏi đến cẩn thận từng li từng tí, lúc này tâm tình Thu phu nhân không tốt, y cũng không dám động đến.
"Giang Sơ Tranh kia có lai lịch gì?"
Thu Vận đúng là không trả lời được.
Căn cứ vào tin tức y tra được, Giang Sơ Tranh này, chính là một người bình thường trong thôn.
Đột nhiên có một ngày, cô bắt đầu có tiền...
Sau đó vẫn có tiền.
Bên người có mấy nam nhân đi theo, nhưng mấy nam nhân đó cũng không phải đại nhân vật có thân phận gì.
"Phu nhân, nàng không giao Thu Nhai ra, chúng ta có phải là..."
"Không vội." Thu phu nhân nói: "Chuyện này không được phép để lộ cho lão gia biết."
"Phu nhân yên tâm, lão gia ở nơi khác, sẽ không biết."
Thu phu nhân hài lòng gật đầu.
"Xuy —— "
Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, Thu phu nhân bị xóc nảy, mày liễu nhíu lại: "Chuyện gì xảy ra?"
Thu Vận lập tức xuống xe đi xem.
Thu phu nhân vốn đã bị chọc tức ở chỗ Sơ Tranh, lúc này đi đường cũng xảy ra vấn đề, đáy lòng Thu phu nhân phiền muộn.
Thu Vận xuống dưới, bên ngoài lại không có động tĩnh.
"Thu Vận?"
Thu phu nhân kêu một tiếng.
Không ai đáp lại bà ta.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh như chết.
Thu phu nhân lập tức nắm chặt y phục, ngồi thẳng thân thể.
"Thu Vận? Ngươi đang làm gì? Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
Thu phu nhân cất giọng hỏi.
Không ai đáp lại.
Bên ngoài màn xe ngăn cách, phảng phất như có cự thú gì đó, đang chờ bà ta ra ngoài.
Nhịp tim của Thu phu nhân nhịn không được gia tốc, ngón tay được bảo dưỡng rất tốt nhô ra, run rẩy đẩy màn xe ra...
"A!"
Tiếng thét chói tai của nữ nhân, vờn quanh giữa rừng núi, hù dọa chim chóc nghỉ lại, vỗ cánh bay về phương xa.
Một giây sau, trời đất yên tĩnh lại. ...
Nửa tháng sau.
Thu lão gia ở nơi khác bàn chuyện làm ăn, đột nhiên nhận được tin tức trong phủ, ngay cả chuyện làm ăn cũng không quản nổi nữa, vội vàng chạy về.
Vào cửa phủ, Thu lão gia vội túm lấy người hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Phu nhân xảy ra chuyện gì?"
"Phu nhân... Phu nhân mất tích."
Thu lão gia khẩn trương: "Sao lại mất tích?"
"Nô tài không biết, phu nhân nói muốn đi bái phật, nhưng thời gian dài như vậy vẫn chưa trở về, chúng nô tài liền vào trong chùa xem, nhưng phương trượng nói, phu nhân căn bản không đến."
"Tìm hết chưa? Báo quan chưa?"
"Tìm, đều tìm khắp mọi nơi rồi. Cũng đã báo quan..." Hạ nhân lắc đầu: "Không có manh mối gì."
Thu phu nhân mất tích, các phương đều phối hợp tìm kiếm, nhưng ngay cả bóng người cũng không tìm được, người này giống như mất tích giữa hư không vậy.
Thu lão gia lửa giận công tâm.
Đầu tiên là con trai trưởng mất tích.
Hiện tại lại là phu nhân của mình.
Thu phủ tìm hơn một tháng, treo thưởng số tiền lớn, thậm chí là quan phủ các nơi phối hợp, nhưng cũng không tìm được bất kỳ manh mối gì.
"Sơ Tranh tiểu thư, ngài yên tâm, ta đều đã xử lý tốt, sẽ không có người hỏi tới nơi này của chúng ta." Lương Hán vỗ ngực cam đoan.
Thu phu nhân tới đây, chính bà ta che giấu hành tung.
Lương Hán lại che giấu một phen, ai còn có thể tìm được.
Về phần thôn dân trong làng, coi như bọn họ đi nói, Sơ Tranh chỉ cần một mực chắc chắn mình không biết, không có chứng cứ, bọn họ có thể làm gì cô.