Chương 1451: Ký sự thập niên 70 (26)

Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Mặc Linh 03-07-2023 22:27:05

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Chờ Văn Thanh đến trường học, Sơ Tranh biết ngay là để bọn Lăng Quân cùng đi học là quyết định chính xác. Với cái hoàn cảnh ở trường học, Văn Thanh ở đó một mình, không biết sẽ bị bắt nạt thành thế nào. Cô đi học cùng? Nói đùa cái gì thế! Cô cả ngày vui chơi giải trí nằm nhà làm cá muối không tốt sao? Tại sao phải đến trường học chịu tội. Mặc dù không đến trường học học cùng, nhưng mỗi ngày vẫn sẽ đến đón Văn Thanh tan học. Người chạy xe đạp không ít, nhưng chạy xe bốn bánh thì tuyệt đối không nhiều. Cho nên loại trường hợp đặc biệt như Văn Thanh, rất nhanh liền trở thành trọng điểm thảo luận của các học sinh. "Văn Thanh, người ngày nào cũng đón cậu tan học là chị cậu sao?" Văn Thanh lắc đầu. Dáng dấp Văn Thanh thật đẹp, nhưng không nói lời nào, có vẻ hơi âm trầm không dễ ở chung. Nhưng đám người Lăng Quân kia trừ thời gian lên lớp, thì cơ hồ sẽ không để cho hắn có thời điểm lạc đàn, cho nên người trong trường học đều biết Văn Thanh không chọc được. Hơn nữa khi Văn Thanh ở cùng bọn họ, nhìn có vẻ nhu thuận hơn nhiều. Dần dần lá gan của học sinh trong trường học liền lớn hơn một chút, dám nói chuyện với hắn. "Đó là vợ anh ấy." Lăng Quân mang người tới, nói với nữ sinh đang hỏi kia: "Đừng đánh chủ ý lên anh ấy, chị tôi rất dữ." Nữ sinh kinh ngạc, nhìn về phía Văn Thanh, đại khái là muốn Văn Thanh phủ nhận. Nhưng Văn Thanh hoàn toàn không có ý tứ phủ nhận, cũng kéo lấy tay áo Lăng Quân, ra hiệu cậu ta đi nhanh lên. Rất nhanh tin tức Văn Thanh kết hôn liền truyền ra trong trường học. Trong trường học có không ít người đều đã kết hôn, cho nên chuyện này cũng không phải chuyện hiếm lạ gì. Chỉ là khoảng thời gian này Văn Thanh quá nổi tiếng, mọi người không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. - Sơ Tranh ở cồng trường chờ Văn Thanh, cô nghiêng chân ngồi trên ghế lái, đủ kiểu nhàm chán lật một quyển sách. Bên cạnh truyền đến tiếng cãi vã, Sơ Tranh quay đầu nhìn sang. Chỉ thấy một tên béo đang đánh nhau với người khác. Chính là Lăng Phi Phi. Trong huyện thành chỉ có một trường học như vậy, tất cả các lớp đều ở nơi này, Lăng Phi Phi cũng học ở đây. Lăng Phi Phi ỷ vào thân thể mình khỏe mạnh, rất nhanh liền đè người kia xuống đất. Lăng Phi Phi diễu võ giương oai giẫm lên người kia, còn chưa kịp phát biểu cảm nghĩ đắc thắng, thì có mấy người thân hình cao lớn đi từ phía sau tới, một tay nắm chặt cổ áo Lăng Phi Phi. Sơ Tranh còn chưa xem đến phần sau, thì bọn Văn Thanh và Lăng Quân đã ra. Sau đó Sơ Tranh nghe Lăng Quân nói, Lăng Phi Phi bị đánh cho thảm rồi, Trương Tiểu Bình chạy đến trường học, kết quả mình bị dọa cho phát sợ. Cuối cùng nháo đến Hồ gia. Lăng Kiều Kiều "sinh non" sinh hạ một đứa con gái, Hồ gia vốn đã rất không hài lòng, bây giờ còn nhiều chuyện như vậy, không cần nghĩ cũng biết Lăng Kiều Kiều ở trước mặt cha mẹ chồng cũng không dễ chịu. Còn có Hồ Lâm, Lăng Kiều Kiều phát hiện Hồ Lâm uống say có thói quen đánh người. Chỉ cần uống say, người đàn ông ngày bình thường nhìn như hào hoa phong nhã, lập tức giống như biến thành người khác. Ả không phản kháng còn tốt, ả vừa phản kháng Hồ Lâm liền muốn đánh chết ả. Ả bị đánh, cha mẹ chồng nghe thấy cũng sẽ không đến ngăn lại. Ngày hôm sau còn trách ngược lại ả cãi nhau với Hồ Lâm, còn không dậy làm bữa sáng. Cha mẹ chồng trách cứ, con riêng làm khó dễ, Trương Tiểu Bình Lăng Phi Phi dây dưa không dứt, Lăng Kiều Kiều mệt lả cả người lẫn tâm. Về sau Lăng Kiều Kiều mới biết được, vợ trước của Hồ Lâm, chính là bị ông ta đánh chết. Nhưng mà không có chứng cứ, tăng thêm Hồ Lâm có quan hệ, cho nên Hồ gia nói ra ngoài là chết bệnh. Mỗi lần ngửi được mùi rượu, Lăng Kiều Kiều đều cảm thấy sợ hãi. Nhưng Hồ Lâm phải xã giao rất nhiều, uống say là chuyện thường xảy ra. Mỗi lần Lăng Kiều Kiều nghe nói Hồ Lâm ra ngoài xã giao, thì ả cũng không dám về nhà, trốn ở bên ngoài ngày hôm sau mới trở về. Nhưng sẽ luôn có lúc không tránh khỏi. Hơn nữa ả ban đêm không về ngủ như thế, rất nhanh làm Hồ Lâm hoài nghi. Hoài nghi có phải ả có người khác bên ngoài không. Lăng Kiều Kiều không thể nói ra được duyên cớ, Hồ Lâm cũng sẽ không làm gì ả, nhưng đợi đến khi uống rượu, là sẽ bắt đầu tính sổ. Lăng Kiều Kiều cũng không dám tiếp tục ra ngoài trốn nữa. - Lăng Phi Phi gây chuyện thị phi ở trường học, sau khi Hồ Lâm mặc kệ cậu ta, trường học rất nhanh liền khai trừ cậu ta. Không thể đi học, Lăng Phi Phi bắt đầu cùng người ta lắc lư khắp nơi. Cái tốt thì không học được, cái xấu ngược lại học được cả mười phần mười. Trước đó Trương Tiểu Bình được sự giúp đỡ của Lăng Kiều Kiều, mở một cửa hàng nhỏ, buôn bán mấy thứ lặt vặt, cũng có thể sống tạm. Lăng Thụ ở nhà máy cũng làm việc không hề tốt đẹp gì, đầu óc ông ta không xoay chuyển nhanh bằng người khác, làm nhiều việc, mà tiền lương lại ít. Cuộc sống trong huyện thành, cũng không tốt đẹp như những gì bọn họ nghĩ - Một năm sau. Văn Thanh vào thành phố tham gia thi đại học, Sơ Tranh đi cùng hắn. Mấy người Lăng Quân cũng muốn vào thành phố xem, cũng theo lên xe. Người tham gia thi đại học không ít, bởi vì vừa khôi phục chế độ thi đại học, cho nên người ở lứa tuổi nào cũng có. Văn Thanh xem xong trường thi đi ra, đang muốn đi sang bên chỗ Sơ Tranh, trước mặt hắn đột nhiên tối sầm lại, bị người chặn lại. Văn Thanh không muốn gây phiền toái, cúi đầu rời đi từ một bên khác. Người ngăn cản hắn lại không định để như thế. "Văn Thanh, đã lâu không gặp." Thân thể Văn Thanh cứng đờ. "Mày cũng tới tham gia thi đại học à?" Người kia tiếp tục nói: "Tao đã nói sao mày không viết thư về trong nhà, hóa ra là định tham gia thi đại học." "Hắn ta là ai thế?" Bên hông Văn Thanh đột nhiên xiết chặt, thanh âm quen thuộc vang lên bên tai. Văn Thanh hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc. Đáy lòng đột nhiên yên bình lại. Gã đàn ông đối diện, thấy đột nhiên có một cô gái xuất hiện, còn ôm Văn Thanh thân mật như vậy, trên mặt lộ ra mấy phần trêu tức. "Chúng ta đi thôi." Văn Thanh kéo Sơ Tranh muốn rời khỏi. "Ồ, trước kia không phải không nói lời nào sao?" Gã đàn ông duỗi cánh tay ra, ngăn cản hắn: "Đi đâu thế, còn chưa giới thiệu cho tao biết vị này là ai mà?" Văn Thanh nhấp môi dưới không nói. Sơ Tranh trấn an vỗ vỗ tay Văn Thanh, ngước mắt nhìn về phía gã đàn ông kia: "Tránh ra." "Cô tính..." Sơ Tranh đạp một cước tới. Gã đàn ông bị đạp trúng, che lấy nơi nào đó lui về phía sau, sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên, thoáng qua lại trắng bệch. Người lui tới xung quanh dồn dập liếc mắt nhìn. Sơ Tranh liếc nhìn người kia cảnh cáo: "Còn dám quấy rối hắn, lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu." Gã đàn ông nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc này đau đến nói không ra lời, trơ mắt nhìn Sơ Tranh dẫn Văn Thanh nghênh ngang rời đi. - Trở lại chỗ ở tạm, Văn Thanh vẫn luôn trầm mặc. Sơ Tranh bưng cơm tới cho hắn hắn cũng không ăn. Sơ Tranh ngồi xuống bên cạnh hắn: "Sao thế?" Văn Thanh vặn ngón tay, Sơ Tranh hỏi nửa ngày hắn cũng không nói. Sơ Tranh đẩy người lên trên chiếc giường phía sau, lật người lên, hôn lên mi tâm hắn, mũi, môi. Đụng chạm không nhẹ không nặng, giống như mưa phùn gió nhẹ, thấm vào suy nghĩ cứng ngắc của Văn Thanh. "Em cảm thấy anh giống con gái không?" Sơ Tranh chống thân thể dậy, nhìn hắn một hồi. "Có người nói anh như vậy?" "..." Ánh mắt Văn Thanh lệch ra, không chạm vào ánh mắt Sơ Tranh, chỉ cố chấp hỏi: "Em cảm thấy như vậy không?" Sơ Tranh xoay người xuống, ôm lấy hắn nằm ở trên giường: "Anh ở chỗ em, chỉ là anh."