➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Chị, bây giờ chị ở đâu vậy?" Tốt xấu gì cũng là đại lão đã từng cùng nhau liều mạng, Yết Cổ cảm thấy mình đặt chân đến đây trước, cho nên cần phải chiêu đãi đại lão thật tốt.
Đáng tiếc Sơ Tranh cũng không muốn cho người ta biết cô đang ở đâu, chỉ có thể lừa gạt cho qua.
Yết Cổ tới đây một thời gian rồi, rất quen thuộc với gần đây.
Sơ Tranh bảo anh ta dẫn đường, giúp cô tiêu hết một khoản tiền lớn sau cùng.
Yết Cổ: "..."
Tài khoản của đại lão thật giàu có.
Bây giờ rất nhiều người ở dương gian đã không thể làm loại hoạt động ô nhiễm như đốt vàng mã nữa.
Đặc biệt là người trong thành phố.
Cho nên thường thường thì người trong thành phố còn nghèo hơn người ở nông thôn.
Yết Cổ không cha không mẹ, không hiểu loại cảm giác tiêu sái khi có tiền này.
-
Sơ Tranh xách đồ về chỗ ở của Đông Chiết, vừa đi đến dưới lầu thì đụng phải Đông Chiết.
Đông Chiết đầu tiên là sững sờ, sau đó dắt cô lên lầu.
"Không phải tôi đã bảo cô đừng đi ra ngoài rồi sao?"
"Lại không có ai phát hiện." Sơ Tranh ném đồ xuống đất, chẳng hề để ý: "Tôi còn không sợ, anh sợ cái gì?"
Đại lão sao lại bị người ta phát hiện được.
Đại lão không cần sĩ diện sao?
Đông Chiết: "..."
Trời mới biết hắn sợ cái gì.
Chính cô cũng không lo lắng, hắn ở đây bận tâm cái gì chứ.
Ánh mắt Đông Chiết rơi trên mặt đất: "Cô mua gì vậy?" Nhiều đồ như vậy...
"Tùy tiện mua mua."
Đông Chiết: "..."
Tùy tiện mua mua ý là giống như trong bệnh viện tâm thần sao?
Không phải... Một người không có hộ khẩu như cô, lấy đâu ra tiền vậy?
Đông Chiết ngờ vực: "Cô không ra ngoài làm chuyện gì phạm pháp đấy chứ?"
Sơ Tranh: "Nơi này cũng có phạm pháp?"
Đông Chiết: "Địa phủ tất nhiên cũng có pháp luật của Địa phủ."
Sơ Tranh a một tiếng, cực kỳ lạnh lùng: "Không có."
Cô tiêu tiền theo quy củ, tuyệt đối không phạm pháp!
Đông Chiết càng hoài nghi hơn, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sợ lúc mình không biết thì có người tìm tới cửa.
Phía dưới gió êm sóng lặng, không nhìn ra được bất kỳ dị thường gì.
"Tôi tìm được một chút tư liệu của cô." Đông Chiết đi trở về phòng khách: "Cô qua đây đi."
Trận khảo hạch kia, hắn vốn nên ở đó từ đầu đến cuối, nhưng nửa đường bên chỗ không gian Tử Thần xảy ra chút chuyện, hắn nhất định phải đi xử lý.
Cho nên chuyện khảo hạch giao cho những người khác phụ trách.
Chờ hắn ra khỏi không gian Tử Thần, thì tất cả mọi chuyện đã kết thúc.
Hắn chỉ biết xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng chuyện ngoài ý muốn xảy ra như thế nào, người biết chuyện kín miệng như bưng, không chịu để lộ ra nửa chữ.
Sự kiện kia vốn cũng không có quan hệ quá lớn với hắn.
Cho nên Đông Chiết không cần thiết phải cố gắng đi điều tra.
Tài liệu lúc này Đông Chiết lấy được, chỉ có liên quan đến Sơ Tranh.
Sơ Tranh chết được tầm hai mươi năm rồi, chết vì một tai nạn xe cộ ngoài ý muốn.
Bởi vì bản thân không mang theo tội ác gì, có thể trực tiếp đầu thai.
Hai mươi năm trước Địa Phủ còn chưa gắt gao như giờ, chờ không lâu là có thể được sắp xếp rồi.
Nhưng tư liệu biểu hiện, cô cũng không lựa chọn đầu thai.
Mà ở lại trong Địa Phủ, mới đầu làm chân chạy giúp Địa Phủ ít chuyện.
Sau đó thì chính thức nhập chức.
Đến hai mươi năm sau, tham gia khảo hạch Chấp Pháp giả.
Sơ Tranh còn trông thấy danh sách những người cùng tham gia khảo hạch với cô.
Trận khảo hạch đó có tất cả hai mươi người.
"Khảo hạch Chấp Pháp giả rất nghiêm ngặt, cuối cùng chỉ có một người có thể thắng."
Sơ Tranh quay đầu hỏi hắn: "Cho nên trận này cuối cùng là ai thắng?"
"Không ai thắng cả."
Mất tích nhiều người như vậy, trận khảo hạch đó cũng không được xem là hoàn thành.
Đông Chiết lại gạch đi mấy cái tên: "Nhưng vì đền bù cho những người sống sót bị thương vì trận khảo hạch này, bây giờ mấy người này cũng có chức vị."
Mặc dù không phải Chấp Pháp giả, nhưng cũng không kém.
Nhưng mà...
Có thể làm loạn trong không gian Tử Thần, chắc có lẽ không phải là những người này.
Sơ Tranh đảo mắt qua từng cái tên mà Đông Chiết gạch đi.
Những cái tên này đều rất xa lạ với cô, hoàn toàn không nhớ ra được.
Mà căn cứ theo tin tức Đông Chiết nghe được, trước kia cô là một con người... Con ma gò bó theo khuôn phép.
Không gây thù hằn, cũng không có thù oán gì.
"Nếu như phía sau thật sự có người nhằm vào tôi..." Sơ Tranh khoanh tay trước ngực, dựa vào ghế sofa: "Vậy thì hắn nhất định sẽ tới tìm tôi."
Đến lúc đó không phải sẽ biết được tất cả mọi chuyện sao.
Bây giờ cô ngồi đây suy nghĩ chuyện này để làm gì.
Đông Chiết nhíu mày: "Ý của cô là để hắn chủ động tới tìm cô?"
Sơ Tranh: "Còn có cách nào tốt hơn cách này à?"
Đông Chiết: "Cách này rất nguy hiểm. Cô không biết đối phương là ai, tại sao lại muốn nhằm vào cô..."
Sơ Tranh khẽ hất cằm: "Thì làm sao, tôi lại không sợ."
Đông Chiết: "..."
Ai cho cô tự tin.
Đây là Địa phủ!!
Đông Chiết phân tích tình huống của Địa Phủ cho tuyển thủ mất trí nhớ là Sơ Tranh nghe, không dễ dàng như cô tưởng đâu.
Đối với chuyện này, tuyển thủ mất trí nhớ biểu thị: "Tôi không gấp, sẽ luôn có người gấp hơn."
Đối phương đã muốn diệt trừ cô như vậy, chẳng lẽ sẽ cho phép cô nhảy nhót ở bên ngoài sao?
Cho nên Đông Chiết khuyên can cũng không hiệu quả gì.
Ngày hôm sau Sơ Tranh lại tiếp tục ra ngoài tìm Yết Cổ làm tiểu đệ xách túi cho cô, bắt đầu mua mua mua.
Chỉ cần cô mua đủ nhiều, kiểu gì cũng sẽ nổi danh.
Sơ Tranh biểu thị trong lòng: Con chó điên Vương bát đản này!!
Liên tiếp mấy ngày sau đó, Sơ Tranh đã trở thành kẻ sáng giá nhất con đường này.
Chủ quán từ rất xa xa xa đã có thể trông thấy vật phát sáng như cô rồi.
-
Nơi nào đó của Địa Phủ.
"Sao gần đây con hay chạy ra ngoài vậy." Người đàn ông nhìn cô gái đang đi vào nhà, hơi nghiêm mặt hỏi.
"Có sao?"
"Cha về nhà đều không thấy con đâu." Người đàn ông trừng mắt: "Con đang bận chuyện gì vậy?"
"Không có mà." Cô gái vô tội ôm lấy cánh tay người đàn ông: "Không phải gần đây cha cũng rất bận sao."
"Gần đây bên phía không gian Tử Thần có nhiều việc, mấy phó bản đều xảy ra vấn đề." Người đàn ông liếc nhìn cô ta một cái: "Gần đây con không gây phiền phức gì đó chứ?"
"Cha, con có thể gây phiền phức gì được." Cô gái bày ra vẻ mặt vô tội.
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: "Không có là tốt rồi, cha cũng không muốn thu thập cục diện rối rắm cho con nữa. Chuyện lần trước..."
"Ai nha, cha, người ta không cố ý mà, con biết sai rồi mà." Cô gái vội vàng dỗ dành được người đàn ông, chờ ông ta rời đi, nụ cười trên mặt cô gái dần dần biến mất.
Cô ta lấy điện thoại của Địa phủ ra, ấn mở video nào đó.
Trong video chính là hình ảnh Sơ Tranh dẫn theo Yết Cổ đi mua sắm.
Cô gái siết chặt điện thoại trong tay, sắc mặt càng thêm âm trầm hơn.
Cô vậy mà lại ra được...
-
Sơ Tranh kết thúc một ngày hoạt động, lúc trở về, nhớ tới mấy người Vạn Tín và Lâm Táp bị mình lãng quên.
Cô nhớ mang máng địa chỉ Đông Chiết cho, dẫn theo Yết Cổ qua tìm.
Nơi đó không dễ tìm cho lắm, Sơ Tranh hỏi thăm cả một đoạn đường.
Bởi vì đi đường vòng, cho nên Sơ Tranh vừa vặn trông thấy Vạn Tín vểnh mông lên nhìn ra bên ngoài.
Dáng vẻ như ăn trộm ấy thật sự cực kỳ chói mắt.
"Anh đang làm gì thế?"
Vạn Tín bị dọa cho run rẩy, thân thể mất đi cân bằng, trực tiếp ngã xuống đất.
"Đại... Đại lão?"
Vạn Tín dụi dụi mắt, trơn tru bò từ dưới đất dậy, trong mắt xen lẫn sợ hãi và vui mừng.
"Thật sự là cô à!!"
Anh ta còn tưởng là mình xuất hiện ảo giác.
"Đại lão, sao cô lại tới đây, tôi còn tưởng rằng cô quên mất chúng tôi rồi đấy."
Sơ Tranh: "..."
Yết Cổ: "???" Đây là ai vậy?