➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sau khi Minh Tiện mất tích, giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, chỗ nào cũng không có tin tức.
Có thể là đám nhân sĩ võ lâm bên ngoài biết được từ trong miệng Lương Huyên, những người còn lại có thể đều đã chết, tên ma đầu Minh Tiện này, cũng không ở Phạm Tiên giáo, nên không tiếp tục vọng động nữa.
Mọi người cứ như vậy giằng co với nhau.
Ngày nào Sơ Tranh cũng có thể trông thấy đám người kia đi dạo bên đường, giám thị động tĩnh của bọn họ bên này.
Buổi sáng hôm nay, Sơ Tranh phát hiện đám người bình thường luôn đi dạo kia không thấy đâu.
Cô gọi ác nhân Giáp tới hỏi: "Người bên ngoài đâu?"
Ác nhân Giáp nói: "Không biết, buổi sáng hôm nay đột nhiên rút lui, ta đã phái người đi nghe ngóng."
Người ác nhân Giáp phái đi buổi trưa mới trở về.
"Giáo chủ... Bọn họ có hành tung của giáo chủ, ở núi Minh Tịnh."
Mục tiêu chủ yếu của đám người này là ma đầu Minh Tiện, hiện tại có hành tung của Minh Tiện, bọn họ tất nhiên là ngay lập tức đuổi theo Minh Tiện.
Trên núi Minh Tịnh là một ngôi chùa, bên trong đều là hòa thượng.
Nhưng lúc này, trong chùa miếu tràn ngập mùi máu tanh, toàn bộ hòa thượng trong chùa đều bị diệt khẩu.
Sơ Tranh mang theo ác nhân Giáp Ất, đi từ sau núi lên, ở rất xa nhìn thoáng qua.
Hòa thượng mặc tăng bào, bị những người kia khiêng ra, xếp thành một hàng, còn có người mắng Minh Tiện không có nhân tính, ngay cả đứa bé choai choai cũng không buông tha.
Sơ Tranh không có biểu tình gì, nhìn một lúc rồi theo đường cũ trở về.
Cô không cảm thấy đây là Minh Tiện làm.
Bằng cái thân thể kia của Minh Tiện, muốn diệt khẩu nhiều người như vậy, thì chính hắn phải treo trước.
Nhưng người bên ngoài không biết, Lương Huyên hạ độc Minh Tiện, dường như y cũng không nói với ai, những người kia chỉ biết Minh Tiện bị thương.
Khi bọn họ đi đến giữa sườn núi, ác nhân Giáp đột nhiên dừng lại: "Sơ Tranh cô nương, ngươi nghe..."
Sơ Tranh nhìn sang bên cạnh, trên cỏ hoang mơ hồ có vết máu khô.
Mà ở bên kia truyền đến âm thanh rất nhỏ.
"Đi xem một chút."
Ác nhân Giáp Ất lập tức tiến lên, chỉ qua một lát liền kéo theo một tên hòa thượng ra.
Hòa thượng tuổi không lớn lắm, bị trọng thương, ý thức mơ hồ.
"Đây là người sống nha." Ác nhân Giáp nói: "Giáo chủ không diệt hết sao? Chúng ta có cần bổ một đao không?"
Làm ác nhân phải có giác ngộ của ác nhân, ác nhân Giáp vô cùng có giác ngộ.
Có thể là hòa thượng nghe thấy âm thanh, đột nhiên nắm lấy tay ác nhân Giáp, đứt quãng mở miệng: "Ma... Ma đầu... Minh Tiện... Hắn... Hắn giết..."
Ác nhân Ất ở bên cạnh thấy hắn nói đến tốn sức như vậy, nói thay hắn: "Biết biết, giáo chủ của chúng ta làm ra nha, ngươi không cần nói."
Con ngươi hòa thượng trừng lớn, phun ra một ngụm máu, nghiêng đầu một cái, tắt thở.
Sơ Tranh: "..."
Đây là tức chết hay là bị hù chết?
Ác nhân Giáp trừng ác nhân Ất: "Ngươi cắm lời vào làm gì, không thể để cho hắn nói à?"
Ác nhân Ất: "Ta thấy hắn nói quá tốn sức mà."
Ác nhân Giáp: "Ngươi nhìn xem hắn chết rồi kìa!"
Ác nhân Ất: "Chính hắn tự chết, chuyện này không trách ta được."
Mi tâm Sơ Tranh nhảy một cái, mặt không cảm xúc đi xuống núi: "Chuyện này không nhất định là Minh Tiện làm, các ngươi đừng chụp mũ lung tung cho hắn."
Ác nhân Giáp ném hòa thượng kia vào trong bụi cỏ, vừa lau vết máu trên tay, vừa đuổi kịp Sơ Tranh: "A, không phải người bên ngoài đều nói là giáo chủ của chúng ta làm sao."
"..."
Rốt cuộc các ngươi thuộc phe nào!
Đó có phải giáo chủ của các ngươi không?
Bọn họ nói các ngươi liền nhận à!
-
Món nợ máu của núi Minh Tịnh này, cuối cùng vẫn chụp lên đầu Minh Tiện.
Đại khái là Minh Tiện làm quá nhiều chuyện, dẫn đến trên giang hồ nghe thấy tin tức này, cũng chỉ tức giận mắng vài câu không có nhân tính.
Về phần Phạm Tiên giáo...
Bọn họ còn rất không vui —— bởi vì Minh Tiện không dẫn bọn họ theo chơi cùng.
"Không có việc gì thì tiêu tiền." Sơ Tranh nhét ngân phiếu cho ác nhân Giáp Ất.
Ác nhân Giáp Ất: "..."
Sơ Tranh đuổi ác nhân Giáp Ất đi, theo đường đi, đi vào một cửa hàng.
Cửa hàng rất bình thường, bên trong bán lá trà.
"Khách quan, mua gì?"
Sơ Tranh đập một tấm ngân phiếu xuống: "Tin tức."
Điếm tiểu nhị ngẩng đầu, nhìn ngân phiếu một chút, lại nhìn Sơ Tranh: "Khách quan muốn mua tin tức gì?"
"Khâu Nhạc Hà."
Điếm tiểu nhị cười cười: "Khách quan, Khâu Nhạc Hà chính là võ lâm minh chủ, cái này của ngươi..."
Sơ Tranh mặt không cảm xúc đập thêm mấy tờ ngân phiếu.
"Được rồi, khách quan muốn mua tin tức về phương diện gì?"
"Toàn bộ."
"..."
Sơ Tranh ra khỏi cửa hàng, liền thấy cô nương áo lam dựa ở cửa ra vào, cắn chuỗi hồ lô đường, đang mỉm cười phất tay với cô.
Sơ Tranh liếc nhìn nàng một cái, quay người đi sang một hướng khác, Hàn Thê Thê lập tức đuổi kịp, phía sau nàng còn có một tiểu cô nương đi theo, nhìn bộ dáng thì có vẻ là thị nữ mới của nàng.
"Ôi, ngươi đi nhanh như vậy làm gì, trông thấy bạn cũ không chào hỏi sao?"
"Chúng ta không tính là bạn."
"Được thôi." Hàn Thê Thê cũng không so đo, đưa một chuỗi hồ lô đường lên tỏ vẻ hữu hảo: "Mời ngươi ăn hồ lô?"
Sơ Tranh thập phần không hữu hảo cự tuyệt: "Không ăn."
Đại lão có thể ăn loại đồ ăn ngây thơ này sao?
Từ bỏ hình tượng sao?!
Ánh mắt Sơ Tranh âm thầm liếc qua hồ lô đường đỏ phừng phừng, một giây sau liền kiên cường dời đi.
"Lạnh lùng vô tình." Con ngươi Hàn Thê Thê quay tròn chuyển hai vòng: "Ngươi nghe ngóng Khâu Nhạc Hà làm gì?"
Bước chân Sơ Tranh dừng lại, ánh mắt lạnh như băng quét về phía nàng.
"Đừng nhìn ta như vậy, thính lực tốt không phải lỗi của ta." Trên gương mặt xinh xắn của Hàn Thê Thê mang theo nụ cười: "Khâu Nhạc Hà có thù oán với ngươi?"
"Không có."
"Ôi, ngươi chậm một chút nha! Ma đầu kia đâu? Sao không nhìn thấy, không đi cùng ngươi à... Ta nghe nói hắn diệt đám hòa thượng trên núi Minh Tịnh kia?"
Đánh rắm!
Thẻ người tốt của ta mới không có!
Hàn Thê Thê nhắm mắt theo đuôi Sơ Tranh, vừa ăn hồ lô, vừa nói chuyện với Sơ Tranh.
Chủ yếu là nàng nói, Sơ Tranh phụ trách vào tai trái ra tai phải.
"Đám hòa thượng kia không phải thứ tốt lành gì, quả thực chính là làm bẩn Phật môn, còn tự xưng cái gì mà nhân sĩ chính phái, ta thấy chết cũng là báo ứng."
Cuối cùng Sơ Tranh cũng có chút hứng thú: "Sao lại nói thế?"
Hàn Thê Thê thấy Sơ Tranh có phản ứng, lập tức ngồi xuống bên cạnh cô: "Ngôi chùa trên núi Minh Tịnh này trước kia là hoang phế, đại khái là hơn mười năm trước đi, có người đứng ra quản lý ngôi chùa này, dần dần trong chùa nhiều người hơn, cũng có người vào đó bái Phật, lúc này mới có quy mô như ngày hôm nay."
Hàn Thê Thê đập bàn: "Đây không phải trọng điểm!"
Sơ Tranh: "..."
Không phải trọng điểm ngươi nói cái rắm à!
"Trọng điểm là, đám người này bên ngoài thì tu đạo, nhận lấy các hương thân cung phụng, trên thực tế bọn họ ăn thịt uống rượu, ngũ giới của Phật môn phạm hết toàn bộ."
Ngũ giới của Phật môn: Không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm, không nói dối, không uống rượu.
Đệ tử Phật môn đều phải tuân thủ, phạm phải đều sẽ bị trục xuất.
Đầu ngón tay Sơ Tranh xoay xoay chén trà: "Sao ngươi biết nhiều như thế?"
Hàn Thê Thê khẽ cười một tiếng: "Đoạn thời gian trước gặp phải một người, tâm tình tốt cứu được người, nghe được từ trong miệng nàng."
Nàng chỉ ra phía sau, chính là thị nữ đằng sau nàng.
Cô nương này là thôn dân ở gần núi Minh Tịnh, vào một ngày nào đó bởi vì trời tối muộn, lại mưa to, không có cách nào chạy về thôn của mình, cho nên đến núi Minh Tịnh lánh tạm.
Núi Minh Tịnh trong mắt thôn dân gần đó chính là một vùng thánh địa.
Cô nương này làm sao biết, chuyến đi này của mình, chính là địa ngục.