-
Bồng Vũ vẫn còn đang suy nghĩ về câu nói kia của Tuyết Hồ nên không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Sơ Tranh và Tuyết Hồ nói chuyện.
Tuyết Hồ nói xong thì vui vẻ rời đi.
Lúc này Bồng Vũ mới đi tới: "Nàng ta vừa mới nói, ngươi vì ta mà đi tìm cái gì vậy?"
"Không có gì." Sơ Tranh chuyển chủ đề,"Ngươi cảm thấy thế nào, có chỗ nào khó chịu không?"
"Không sao..."
"Nếu có chỗ nào không thoải mái nhớ phải nói với ta." Sơ Tranh biến ra một cái ghế đu: "Lại đây ngồi đi."
Bồng Vũ chần chờ một chút rồi đi đến ngồi xuống cạnh cô,"Ta còn chưa biết tên của cô nương..."
"Sơ Tranh."
"Sơ Tranh..." Bồng Vũ lẩm bẩm,"Tại sao ngươi lại cứu ta?"
Sơ Tranh: "Không tại sao cả, muốn cứu thì cứu thôi."
"Ngươi không sợ mình sẽ rước họa vào thân sao?" Hắn hoàn toàn không nhớ nổi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng bị người ta truy lùng như vậy thì có thể chắc chắn rằng bản thân hắn đang gặp nguy hiểm.
Cứ nhắc đến chuyện phiền phức này là Sơ Tranh trở nên mất kiên nhẫn, cô lập tức trở giọng uy hiếnpn: "Ngươi cũng biết bản thân mình mang họa thì tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, yên lặng chờ ở chỗ này, không được chạy lung tung."
Bồng Vũ: "Nơi này..."
Sơ Tranh: "Nơi này rất an toàn, không ai có thể tự tiện xông vào."
Bồng Vũ: "Vì sao?"
Sơ Tranh nói như lẽ dĩ nhiên: "Đây là địa bàn của ta."
Mạnh Bà ở khu vực này, đất cũng là của cô, nếu là có người tự tiện xông vào, cô có thể trực tiếp chém chết, không cần phải báo cáo.
Thân là Mạnh Bà duy nhất của Địa phủ, tuy cô không có quyền hạn gì nhưng lại có địa vị rất cao.
Sơ Tranh lại quay đầu nhìn sang Bồng Vũ, nhắc nhở một lần nữa: "Ngươi tuyệt đối đừng có chạy, hiểu không."
Bồng Vũ: "..."
Có cảm giác mình bị giam lỏng.
" Ngươi ở lại chỗ này đi, ta còn có việc."
"... Ừ."
Bồng Vũ nhìn những con Tử điệp kia theo cô rời đi, xung quanh cũng từ từ yên tĩnh lại.
Hoa Bỉ Ngạn đỏ rực một mảng cũng không thể che khuất hết đám xương trắng phía dưới, lại trở thành điểm nhấn trong biển hoa đỏ rực, phía xa xa là dòng Vong Xuyên đang chảy.
Dù thân thể Bồng Vũ đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn cần phải nghỉ ngơi thêm.
Cho nên hắn cũng không thể nào rời khỏi nơi này.
Con Tuyết Hồ kia thỉnh thoảng sẽ tới, Bồng Vũ biết được từ miệng Tuyết Hồ không ít chuyện.
Bao gồm hiện tại bên ngoài rất ồn ào, còn có lệnh truy đuổi hắn.
Ác linh đã bị bắt gần hết, chuyện bắt giữ hắn sớm muộn cũng sẽ lại lần nữa bị đặt lên hàng đầu.
Hắn ở đây lâu như vậy, xác thực không thấy người nào đến đây tìm kiếm gì.
Thậm chí trừ Tuyết Hồ ra, hắn cũng chưa từng thấy những người khác.
"Ngươi vẫn không nhớ ra được chút nào sao?" Tuyết Hồ ngồi xổm trên tay vịn ghế đu, con ngươi đen bóng nhìn chằm chằm Bồng Vũ.
" Ừ"
"Ai." Tuyết Hồ thở dài,"Ngươi đây là ăn vạ Tranh tỷ tỷ nhà ta thì có!"
"???"
"Bất quá... Nhìn ngươi cũng được lắm, làm ấm giường cho Tranh tỷ tỷ cũng không tệ, hì hì."
"..." Làm ấm giường?
Tuyết Hồ liếc nhìn Bồng Vũ rồi nói: "Ngươi không thể vong ân phụ nghĩa, Tranh tỷ tỷ nhà ta đã cứu ngươi hai lần đó!"
Bồng Vũ kinh ngạc: "Hai lần?"
"Đúng vậy, Tranh tỷ tỷ đi lấy cho ngươi nước suối U Minh, bằng không chỉ dựa vào cơ thể này của ngươi làm sao khoẻ lại nhanh vậy được."
Tuyết Hồ lốp bốp phổ cập khoa học cho Bồng Vũ biết nước suối U Minh là cái gì, lấy nó thì sẽ nguy hiểm bao nhiêu.
Bồng Vũ không biết những việc này, nghe xong đáy lòng bỗng có cảm giác không nói nổi thành lời.
"Tại sao nàng muốn cứu ta như thế?"
Tuyết Hồ vươn móng vuốt gãi gãi đầu," Chuyện này ta cũng không biết, có thể là Tranh tỷ tỷ nhìn trúng ngươi."
Tuyết Hồ cảm thấy người này trừ có ngoại hình đẹp một chút thì cũng chẳng có ưu điểm gì khác.
Tròng mắt Tuyết Hồ đảo một vòng,"Không phải có câu nói, có ân cứu mạng, lấy thân báo đáp sao, ngươi có phải cũng nên..."
Tiểu Hồ Ly nháy mắt ra hiệu.
"... Lấy thân báo đáp?" Bồng Vũ sững sờ.
"Đúng vậy, thoại bản ta đọc đều viết như thế."
"Thật... Thật sao?"
" Đương nhiên, ta đã đọc nhiều như vậy còn lừa ngươi làm cái gì." Tuyết Hồ hừ hừ một tiếng, bắt đầu giảng cho Bồng Vũ thoại bản nàng từng đọc xem.
Bồng Vũ nghe được mà ngây người, giống như đã được mở một cánh cửa ra thế giới mới.
Sơ Tranh làm xong lượng canh Mạnh bà cho mấy ngày, xoa xoa cánh tay đi về hướng gian phòng của mình.
Canh Mạnh bà tiêu hao quá nhanh, danh sách đầu thai cũng quá nhiều.
Hiện nay tỉ lệ sinh trên kia đều nhiều như vậy sao?
Sơ Tranh cũng chỉ nghĩ như vậy, đẩy cửa phòng ra.
Nàng vừa ngồi xuống, cửa phòng đã lại bị gõ vang.
"Vào đi."
Bồng Vũ đẩy cửa vào, trên mình khác một bộ quần áo màu xanh lam nhẹ nhàng, theo từng bước đi uyển chuyển của hắn vẽ ra những đường vòng cung trong không khí.
Những ngày này sức khỏe Bồng Vũ đã tốt hơn nhiều, tinh thần cũng vô cùng thoải mái, trông hắn cũng có thêm chút da thịt, có thể nói đã giống như thế gia công tử từ trong tranh bước ra.
"Có việc sao?"
Bồng Vũ đóng cửa lại, cúi đầu đáp,"Có... Có chút chuyện."
"Hử?"
Bồng Vũ đi một bước lại ngừng một chút cũng không biết đang suy tư điều gì.
Sơ Tranh nghi hoặc nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên nói: "Ngươi... Không phải là muốn rời khỏi đây đấy chứ?"
Bồng Vũ sửng sốt, ngẩng mặt lên đã nhanh chóng lắc đầu,"Không phải."
"Vậy ngươi có chuyện gì?" Không phải muốn chạy là được: "Ngươi có việc gì cứ nói, có thể làm giúp ngươi, ta đều sẽ giúp."
Bồng Vũ: "..."
Bồng Vũ lại nghĩ đến những thoại bản Tuyết Hồ nói, hít một hơi thật sâu, đi đến trước mặt Sơ Tranh.
Sơ Tranh đang ngồi, thành ra cô chỉ có thể ngửa đầu nhìn hắn.
Sơ Tranh khó hiểu nhìn Bồng Vũ, hắn đột nhiên cởi bỏ áo ngoài, chiếc áo trượt xuống mặt đất, chồng chất dưới chân hắn.
Sơ Tranh: "??"
Sơ Tranh kịp phản ứng lại thì Bồng Vũ đã cởi xong áo trong.
Sơ Tranh vội đè lại bàn tay muốn cởi tiếp của hắn,"Ngươi định làm gì?"
Bồng Vũ đang ngượng ngùng ngẩn ra, nhưng giọng điệu lại rất chân thành: "Ngươi đã cứu ta, ta muốn lấy thân báo đáp báo đáp ngươi."
"???" Cái quỷ gì đấy?"Ai nói cho ngươi thế?"
"Là tiểu hồ ly kia... Nàng nói trong truyện đều viết như thế mà."
"..."
Sơ Tranh thô lỗ xốc lại quần áo cho Bồng Vũ, lại nhặt lên áo ngoài khoác lên người hắn: "Ngươi không nên nghe nàng. Đừng nói chuyện với nàng nữa!"
Bồng Vũ túm lấy ngoại bào, nghi hoặc hỏi lại: "Nhẽ không đúng sao?"
Sơ Tranh: " Đúng chỗ nào?"
Bồng Vũ: " Ân cứu mạng, không nên lấy thân báo đáp sao?"
Trong đầu Bồng Vũ đều trống rỗng, trừ bản năng ra, còn lại đều không có khái niệm gì về những thứ khác.
Cho nên ngươi nói với hắn cái gì, hắn đều sẽ tin là thật.
"Cái này không thể nói đại khái được" Sơ Tranh nói: "Tóm lại ngươi đừng nghe tiểu hồ ly kia."
Bồng Vũ: " Vậy người chê ta xấu xí... Nên không thích ta sao?"
"??" Đây lại là nói hươu nói vượn gì thế??
Bồng Vũ còn rất có lý lẽ nói tiếp,"Tiểu Hồ Ly nói, nếu ân nhân cứu mạng không muốn lấy thân báo đáp, vậy nhất định là bởi vì ngươi xấu."
Sơ Tranh: "..." Tiểu Hồ Ly!!
Tiên sư, nàng ta dạy cho vật nhỏ những thứ gì vậy??
Bồng Vũ tiến lên một bước,"Là vì ta xấu nên ngươi không thích ta sao?"
"Không có, ngươi rất đẹp."
"Vậy tại sao ngươi lại không muốn?"
"..."
Sơ Tranh hít sâu một hơi, mang Bồng Vũ ngồi xuống ghế dựa,"Ngươi chờ ở đây, ta đi một lát sẽ về ngay."
Bồng Vũ: "Ngươi đi đâu vậy?"
Sơ Tranh: "Lập tức quay lại, chờ đấy."