➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tam gia tức giận đến mức một hơi xém chút không đi lên được.
Tiếng chỉ trích của thôn dân càng lớn hơn.
"Các ngươi thảo luận xong chưa, có trả tiền không?"
Người của Trương viên ngoại chờ đến không kiên nhẫn được nữa.
"Không trả tiền, chúng ta lấy chân."
"Đừng đừng đừng!!" Dương Thúy Thúy kêu lên sợ hãi: "Giang Sơ Tranh, ngươi mau đưa tiền đi, hắn là đại bá của ngươi!!"
"Cũng không phải cha ta."
Sơ Tranh ném ra câu nói này, dẫn Thu Nhai đi vào trong viện.
Bên cạnh Sơ Tranh có thổ phỉ đi theo, không ai dám cản đường cô, dồn dập nhường đường cho cô, ánh mắt cổ quái đánh giá cô và Thu Nhai.
"Tam gia, ngài xem nha đầu này, không biết lễ phép!"
Cô đi vào, liền có thôn dân giận dữ mắng mỏ.
"Tam gia, ngài mau cứu đại sinh." Lúc này Dương Thúy Thúy bị dọa đến vô cùng hoảng sợ.
Giang Đại Sinh là nam nhân trong nhà, nếu như lão ta bị đánh gãy chân, về sau cả nhà này sống thế nào đây.
Tam gia gia có thể có biện pháp gì.
Khoản tiền Dương Thúy Thúy lấy cũng không ít.
Tam gia gia ngược lại là muốn những người trong thôn nghĩ biện pháp kiếm tiền, thế nhưng những thôn dân vừa rồi còn chỉ trích Sơ Tranh hăng say lắm, lúc này bắt đầu ra sức khước từ.
Con người đa phần đều là như thế.
Không liên quan đến lợi ích của mình, thì không chút kiêng kỵ đứng ở đỉnh cao của đạo đức mà thuyết giáo.
Nhưng một khi dính đến lợi ích của mình, thì bọn họ liền quên mất những gì mình từng nói. ...
Cuối cùng Giang Đại Sinh vẫn bị đánh gãy một chân, trước khi đi người của Trương viên ngoại, còn âm trầm nhìn chòng chọc vào viện tử của Sơ Tranh.
"Sơ Tranh tiểu thư, ta thấy Trương viên ngoại sẽ không bỏ qua cho ngài đâu." Lương Hán có chút bận tâm.
"Ừ." Lão già phế chính là loại xấu xa.
"Trương viên ngoại này, nghe nói có chút quan hệ thân thích với huyện thái gia..." Lương Hán đem những gì mình biết nói cho Sơ Tranh nghe một lần.
Mặc dù quan hệ thân thích này kéo hơi xa.
Nhưng mà Trương viên ngoại có tiền, có quan hệ thân thích, tăng thêm có tiền bồi vào, cuối cùng huyện thái gia sẽ giúp Trương viên ngoại.
Từ mấu chốt —— có tiền.
【 Tiểu tỷ tỷ, hiện tại biết tầm quan trọng của có tiền chưa! 】 Tới đi! Cùng ta vui vẻ phá sản, để chúng ta làm một tên phá gia giàu có nhất.
Sơ Tranh biểu thị: Ta có thể dùng nắm đấm dạy hắn làm người.
【... 】
Vương Giả bị dọa đến mức vội phát cái nhiệm vụ cho Sơ Tranh, ngăn cản cô đi dạy huyện thái gia làm người.
Sơ Tranh chào hỏi mười tám đời tổ tông nhà Vương bát đản.
Vương Giả mỉm cười đáp lại: 【 Tiểu tỷ tỷ văn minh chút, cô là một đại lão. 】
Sơ Tranh ha ha: Ta không chửi bậy.
【... 】
Sơ Tranh làm Vương Giả dỗi offline.
Cô vẫy tay gọi Lương Hán: "Đi làm một chuyện."
Lương Hán nghe xong, có chút hoảng sợ nhìn Sơ Tranh.
Quả nhiên là nữ tử và tiểu nhân khó nuôi nhất.
"Ta lập tức đi làm." Lương Hán không dám trì hoãn.
Sơ Tranh gọi hắn trở về: "Chuyện của Thu Nhai điều tra thế nào rồi?"
"Không có tin tức gì."
Lương Hán đã tra xét gần đây một vòng, không có ai từng nghe thấy cái tên này.
"Gần đây có họ Thu?"
"... Cái này, ta không nghe ngóng." Lương Hán đổ mồ hôi lạnh, hắn là một tên thổ phỉ, làm gì có thể nghĩ nhiều như vậy.
Sơ Tranh cũng không có ý tứ trách hắn: "Cái họ này rất hiếm gặp, hỏi thăm một chút, hẳn sẽ có manh mối."
"Vâng."
Lương Hán nhanh chóng rời đi.
Sơ Tranh chờ Lương Hán đi rồi, mới phản ứng được.
Lần này cũng không phải cứu vớt thẻ người tốt đã hắc hóa.
Cho nên Vương bát đản có kịch bản!
Chó chết!!
Lại còn dám lừa gạt ta!
【... 】 Ai lừa gạt cô, chính cô không hỏi ta, không phải lỗi của ta. ...
Thu Nhai.
Con trai trưởng của Thu phủ ở Vân Lai thành.
Trước kia tổ tông của Thu gia từng lập chiến công, về sau bởi vì sợ người cầm quyền nghi kỵ, gia chủ Thu gia, từ quan rời khỏi trung tâm quyền lợi, ở Vân Lai thành làm ăn kinh doanh, là phú thương nổi danh ở vùng đất phương nam này.
Thu Nhai là đứa bé mà nguyên phối của gia chủ Thu gia sinh ra.
Nhưng nguyên phối qua đời vì bệnh.
Chưa tới một năm gia chủ Thu gia liền cưới vợ kế.
Vị phu nhân này tự nhiên không thích đứa bé mà nguyên phối sinh hạ, hắn là con trai trưởng, về sau sẽ kế thừa Thu gia.
Lúc ấy Thu Nhai đã hiểu chuyện, có thể cảm giác được địch ý của kế mẫu đối với mình.
Chung quy lại lòng dạ trẻ con vẫn không bằng được người lớn, hắn đem vẻ không thích hiện rõ ra mặt.
Lại không nghĩ rằng, bị kế mẫu lợi dụng.
Thu Nhai dần dần bị phụ thân không thích.
Đến khi kế mẫu sinh hạ một đứa con trai, yêu thích của phụ thân dần dần thay đổi.
Chờ Thu Nhai phát hiện ra mình bị kế mẫu lợi dụng, bắt đầu thu liễm lại, đem không thích giấu ở đáy lòng, thì phụ thân cơ hồ đã không còn quan tâm hắn nữa.
Tuổi tác Thu Nhai lớn dần, nói thế nào cũng là con trai trưởng, bắt đầu tiếp nhận sinh ý của Thu gia.
Kế mẫu phát giác được nguy cơ.
Vào một lần Thu Nhai ra ngoài, phái người đóng vai thành thổ phỉ bắt hắn đi, vốn định giết hắn, lại không nghĩ tới Thu Nhai chạy thoát được.
Nhưng mà đầu Thu Nhai bị thương, biến thành một tên ngốc.
Kế mẫu tìm được Thu Nhai còn chưa chết, mang về Thu phủ.
Lúc đầu kế mẫu hoài nghi hắn giả vờ, dùng hết thủ đoạn vũ nhục hắn.
Sau khi phát hiện Thu Nhai thật sự ngốc, cũng thả lỏng ra.
Một tên ngốc, nuôi cũng chỉ tốn thêm chút cơm, lúc không có chuyện gì làm, còn có thể làm đồ chơi.
Thu Nhai trải qua một đoạn thời gian khuất nhục rất dài ở Thu phủ.
Hắn tỉnh táo lại từ lúc nào cũng không ai biết rõ được.
Hắn giả điên đóng vai ngốc, đem những người từng vũ nhục hắn, diệt trừ từng người từng người một.
Chờ đến lúc kế mẫu phát hiện ra, thì hắn cơ hồ đã khống chế được toàn bộ Thu gia.
Những người từng khi dễ hắn, một người cũng không chạy thoát được.
Cuối cùng Thu Nhai hắc hóa thành một tên gian thương xa gần đều nghe tiếng. ...
Sơ Tranh im ắng thở ra một ngụm khí.
Xem đi!
Sau khi hắc hóa tốt biết bao nhiêu!
Đâu giống bây giờ, như một đứa trẻ to xác thế kia!
【... Tiểu tỷ tỷ xin hãy làm một người tốt. 】 Vương Giả bất lực nhắc nhở.
"Làm người tốt." Sơ Tranh nắm tay, mặt nghiêm túc: "Ta sẽ cố gắng!"
【... 】 Hoàn toàn không nhìn ra cố gắng của cô... từ từ, lời vừa rồi của tiểu tỷ tỷ hình như có điểm là lạ.
Vân Lai thành, là thành lớn ở phụ cận.
Đổi thành hiện đại, chính là một tỉnh lị hoặc thành thị.
Cách nơi này của bọn họ... Rất xa.
Đi xe ngựa cả ngày lẫn đêm, cũng phải cần vài ngày.
Hiện tại đầu óc Thu Nhai có chút vấn đề, hoàn toàn không nhớ rõ mình là ai, càng không nhớ rõ Thu gia.
Cho nên chỉ cần không cho người của Thu gia tìm được hắn, hoặc là rơi vào trong tay Thu gia, thì Thu Nhai hẳn sẽ không hắc hóa.
Nhìn xem, vẫn nên nhốt lại.
Quả nhiên không có việc gì là nhốt lại không giải quyết được.
Sơ Tranh cảm thấy ống tay áo của mình bị túm một cái.
Cô rũ mắt.
Thu Nhai ngồi xổm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn cô.
Dưới hàng mi dài, là con ngươi trong suốt có ánh sáng dập dờn, cánh môi hơi mở ra, đầu lưỡi như ẩn như hiện.
Rõ ràng là thần sắc ngây thơ hồn nhiên, lại ẩn ẩn lộ ra mấy phần mê người, khiến cho người ta muốn nhấm nháp một phen.
Dáng vẻ trông mong của hắn, cực kỳ giống một con chó lớn chờ đợi chủ nhân sờ đầu.
"Sao thế?" Sơ Tranh chống cằm: "Đói bụng? Hay là mệt?"
Thu Nhai lắc đầu.
"Vậy thì làm sao?"
Thu Nhai không nói lời nào, chỉ nhìn cô.
Sơ Tranh quét mắt nhìn ngoài cửa một vòng, mấy tên thổ phỉ ngồi ở trong sân ăn gì đó, không chú ý đến bên này.
"Đi đóng cửa lại."
Thu Nhai ngoan ngoãn đứng dậy, đóng cửa lại, lại quay lại ngồi xổm ở bên cạnh cô.
"Ta có tốt với ngươi không?"
Thu Nhai không hề nghĩ ngợi, gật đầu: "Tốt, ngươi tốt nhất."
Cho hắn ăn, còn cho hắn mặc y phục sạch sẽ, không đánh hắn.
Cô tốt nhất.
Nghĩ đến chuyện này, khóe miệng Thu Nhai nhịn không được giương lên, lộ ra một nụ cười xán lạn.
Sơ Tranh hít sâu một hơi: "Vậy có phải ngươi nên báo đáp ta không?"
Thu Nhai suy nghĩ một chút, không rõ nên báo đáp thế nào.
Nhưng hắn cảm thấy mình hẳn phải gật đầu.