➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tham kiến tam điện hạ."
Liên Quỳnh vừa về kinh không bao lâu, Thôi tiểu thư còn chưa từng gặp qua vị tam điện hạ này, nhưng Trần Phi cũng đã gọi, nên chắc chắn nàng ta phải hành lễ.
Liên Quỳnh cắn một ngụm hồ lô đường, hồ lô đường màu sắc tươi đẹp, bị hàm răng trắng như tuyết của hắn nhẹ nhàng cắn, ngậm vào trong miệng.
Hắn cũng không có thần sắc đặc biệt gì, nhưng rơi vào mắt người khác, lại có vẻ phá lệ mê người.
Một bên quai hàm của Liên Quỳnh hơi nâng lên, thanh âm có chút không rõ: "Ngươi là?"
Nam tử trước mặt, cả người đều lộ ra vẻ hiền hoà.
Ánh mắt mềm mại, giống như ý cười tươi đẹp, làm cho người ta chìm đắm vào trong đó, không muốn rời khỏi ánh mắt hắn.
Nói thật, Thôi tiểu thư cảm thấy, vị tam điện hạ này, tựa hồ cũng không đáng sợ như lời đồn. ... Dáng vẻ ăn hồ lô đường của tam điện hạ có chút đáng yêu.
Thôi tiểu thư đánh bạo đánh giá Liên Quỳnh.
Càng nhìn càng kinh diễm.
Dung mạo của tam điện hạ, so với mấy vị hoàng tử khác đều đẹp hơn rất nhiều.
Không hổ là con của mỹ nhân vang danh thiên hạ.
Không biết Thôi tiểu thư nghĩ đi đâu, trên mặt có chút đỏ bừng, đáy mắt ẩn ẩn hiển hiện dị sắc: "Điện hạ, ta..."
"Điện hạ, đây là tiểu thư của Vĩnh Yên hầu phủ." Trần Phi làm thị vệ thiếp thân, phải nhớ kỹ triều thần, còn phải nhớ kỹ người nhà của triều thần, khi chủ tử nhà mình không biết, tẫn trách nhắc nhở.
Bị Trần Phi cắt ngang, Thôi tiểu thư bất mãn trừng hắn một cái.
"Ồ..." Một tiếng "ồ" này của Liên Quỳnh hơi kéo dài ra: "Vĩnh Yên hầu, lão thất..."
"Điện hạ." Trần Phi kéo căng giọng nói: "Không phải ngài muốn ra khỏi thành xem mặt trời lặn sao?"
Cái từ lão thất phu, ngươi bí mật gọi là được rồi.
Gọi ở ngay trước mặt khuê nữ nhà người ta, thật lòng sao?!
"Ừ, đúng." Liên Quỳnh gật đầu, lại cắn một ngụm hồ lô đường, kẹo đường dính lên khóe miệng, hắn nhô đầu lưỡi ra liếm một cái, động tác tùy ý, lại dụ hoặc không nói ra lời.
"Cho nên điện hạ..." Trần Phi ra hiệu Liên Quỳnh mau lên xe.
Vừa rồi đang bình yên ngồi trên xe.
Đột nhiên lại muốn xuống xe, còn bảo hắn đi trước.
Kết quả là chạy đi mua hồ lô đường?
Cho nên đây là sở thích mới của điện hạ sao?
"Xem mặt trời lặn, điện hạ biết chỗ không? Ta biết mấy chỗ tốt..."
"Thôi tiểu thư, tự trọng." Giọng điệu Trần Phi không tốt lắm, chỉ thiếu điều viết lên mặt mấy chữ to "đừng câu dẫn điện hạ nhà ta" nữa thôi.
Chủ tử nhà hắn là người mà ngươi có thể câu dẫn sao?
Không muốn sống nữa à!
Một cái mạng không đủ cho hắn giày vò đâu!!
Ánh mắt Liên Quỳnh khẽ chuyển: "Ngươi biết?"
Thôi tiểu thư vốn bị Trần Phi quát đến không vui, nhưng mà Liên Quỳnh vừa hỏi, Thôi tiểu thư lập tức nở nụ cười: "Đúng vậy điện hạ, ta biết."
"Ừ, ngươi đi tìm cho Thôi tiểu thư cỗ xe ngựa, chúng ta cùng đi xem mặt trời lặn." Liên Quỳnh cười nói.
Trần Phi: "..."
Xong rồi!
Lão thất phu... Không phải, Vĩnh Yên hầu bên kia, hắn phải lừa gạt kiểu gì bây giờ.
Chỉ hi vọng điện hạ không nên quá phận, giữ lại cho người ta cái mạng.
"Điện hạ, không cần phiền toái như vậy, ta có thể ngồi chung xe với ngài..." Thôi tiểu thư làm gì còn nhớ rõ Sơ Tranh nữa, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng thăm dò.
"A..." Nam tử cắn một ngụm hồ lô đường, từ từ nhai, như đang ngẫm nghĩ. Một lát sau hơi nghiêng đầu nói: "Không được đâu Thôi tiểu thư, ta muốn mời hoàng tử Vệ quốc cùng ngồi chung, chúng ta nam nữ hữu biệt, vẫn nên tách ra mới tốt, Thôi tiểu thư ngươi nói xem?"
Giọng nói của Liên Quỳnh quá êm tai, Thôi tiểu thư choáng váng cả người: "Điện, điện hạ nói đúng."
Trần Phi: "..."
Tỉnh táo một chút.
Cũng có lẽ là tâm tình điện hạ tốt, nhìn Thôi tiểu thư là một cô nương, nên sẽ thương hương tiếc ngọc một chút... Xét thấy kinh nghiệm của quá khứ, Trần Phi cảm thấy mình vẫn nên nghĩ xem làm sao để lừa gạt lão thất phu... Phi, Vĩnh Yên hầu đi.
Chờ chút!
Điện hạ vừa mới nói gì đó?
Hắn còn muốn mời hoàng tử Vệ quốc?!
Trần Phi bừng tỉnh, ngẩng đầu một cái liền thấy chủ tử nhà hắn, đã đi qua phía Sơ Tranh bên kia.
Sơ Tranh mắt lạnh nhìn hắn.
Liên Quỳnh đứng dưới bậc thang, ngửa đầu nhìn cô.
Hàng mi dài của Sơ Tranh nhẹ rũ xuống, giọng điệu lãnh đạm: "Lời ta từng nói với ngươi, ngươi không nhớ rõ?"
Liên Quỳnh vô tội: "Ngươi nói gì với ta?"
Sơ Tranh: "Không cho phép dùng loại giọng điệu kia để nói chuyện." Nghe là thấy phiền.
Sơ Tranh không xác định mình phiền vì nghe hắn nói như vậy, hay là phiền vì hắn nói vậy với người khác.
Nhưng mà đã không thoải mái, vậy thì không cho nói.
Liên Quỳnh cười: "Ta nói kiểu gì là tự do của ta, có phải hoàng tử Vệ quốc quản quá rộng rồi không?"
Sơ Tranh: "Ngươi rất thích như thế?"
Liên Quỳnh: "..."
Chuyện này và có thích hay không không có quan hệ gì, hắn vẫn luôn như thế, sớm đã thành thói quen.
Liên Quỳnh ho nhẹ một tiếng, trực tiếp nói sang chuyện khác: "Không biết có vinh hạnh mời thập tam hoàng tử đi xem mặt trời lặn không, cảm tạ ân nghĩa lần trước thập tam hoàng tử ra tay tương trợ."
Sơ Tranh giẫm lên bậc thang đi xuống: "Xem mặt trời lặn mà ngươi cũng mời ta đi?" Coi ta là cái gì! Mặt trời lặn thì có gì đáng xem, không đi!
Liên Quỳnh nhìn công tử tuấn mỹ đang đi đến gần mình, ý cười trên khóe môi càng đậm: "Vậy không biết Thập tam hoàng tử muốn thế nào?"
"Không thế nào cả."
Sơ Tranh nhìn Thôi tiểu thư đã lên xe, đang tống cổ đám tùy tùng kia rời đi.
Xem ra phía sau không có cách nào giáo huấn con chó điên này rồi.
"Thập tam hoàng tử thật sự không đi?"
"Không đi."
Liên Quỳnh đột nhiên nghiêng người, hơi thở ngọt ngào từ trên người hắn truyền tới, ánh mắt Sơ Tranh khẽ chuyển, rơi vào trên cánh môi đỏ của hắn.
"Không phải thập tam hoàng tử nói thích ta sao? Vì sao ta mời ngươi đi xem mặt trời lặn, ngươi cũng không chịu đi?" Đáy mắt nam tử phát ra ánh sáng mềm mại, như dung nạp cả người cô vào trong đó. Hắn chuyên chú nhìn cô, giống như toàn bộ thế giới, chỉ còn lại một mình cô vậy.
Loại chuyên chú kia, rất dễ dàng khiến cho người ta mê luyến.
Sơ Tranh bất vi sở động, tiếp tục mặt lạnh lùng.
Xem mặt trời lặn cái gì, lãng phí thời gian...
Sơ Tranh còn chưa nói ra, Vương Giả đã nhảy ra cứu giúp một phen.
【 Tiểu tỷ tỷ, ta xin cô hãy đi đi, thỉnh cầu của thẻ người tốt không thể cự tuyệt, cô cự tuyệt làm hắn tức giận, hắc hóa thì làm sao bây giờ?! 】
Vương Giả khuyên can mãi.
Sơ Tranh nới lỏng miệng.
"Đi."
Liên Quỳnh nhướn mày, ý cười nơi đuôi mày khóe mắt càng rõ ràng hơn.
"Thập tam hoàng tử, mời."
Sơ Tranh lên xe ngựa, Liên Quỳnh vỗ vỗ vai Trần Phi: "Hắn không thích ta!"
Giọng điệu khẳng định.
"Điện hạ?" Trần Phi mờ mịt: "Vậy không phải càng tốt sao?"
Bị một nam nhân coi trọng, điều đó mới khiến người ta cảm thấy kinh khủng đấy!
"Tốt cái gì." Liên Quỳnh lườm hắn một cái: "Ngươi không hiểu, hắn thích ta mới tốt."
Trần Phi: "??"
Điện, điện hạ có ý gì đây?
Trần Phi không dám hỏi quá nhiều —— đương nhiên chủ yếu là lúc này không thích hợp —— hắn vẫy tay với bên cạnh, có người tới.
"Bắt mấy người kia lại đi." Trần Phi thấp giọng phân phó.
Nếu mấy người này trở về cáo trạng, đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì, thì cũng không dễ hành động.
Cho nên trước tiên phải giữ người lại đã.
Xem xem điện hạ muốn làm gì, sau đó mới có thể thu dọn tàn cuộc.
Trần Phi trùng điệp thở ra một hơi, rốt cuộc sao hôm nay điện hạ lại muốn đi xem mặt trời lặn chứ!!
Không tới xem mặt trời lặn gì đó, thì làm gì có những chuyện này!
Trần Phi nhảy lên xe ngựa, vội vàng đánh xe rời đi.
Nhưng mà có một người bị lãng quên.
Lúc này Thường Yên vẫn còn đứng trong cửa tiệm, Sơ Tranh động thủ, dọa cho nàng sợ.
Sau đó tam điện hạ xuất hiện.
Nàng nhớ phụ thân từng nói, có thể không dính líu quan hệ với tam điện hạ thì đừng dính líu quan hệ.
Nhưng mà Sơ Tranh vẫn đang ở bên ngoài.
Ngay khi nàng chần chờ, tam điện hạ đã cùng Sơ Tranh rời đi.
Thường Yên mờ mịt đi ra ngoài.
Cho nên cửa tiệm này?