➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Giản Hữu kéo Tần Kiều rời đi, Sơ Tranh dự định trở về ký túc xá một chuyến trước, kết quả từ xa xa trông thấy Trì Quy đi về phía bên này.
Sơ Tranh ngừng bước chân lại, Trì Quy ngược lại rất tự nhiên đi tới: "Thời gian thế nào?"
"Cái gì mà thời gian thế nào?"
"..." Trì Quy gạt ra một nụ cười: "Cô bảo tôi tới, cô còn hỏi tôi cái gì mà thời gian thế nào à?"
"Ồ, anh nói cái kia à." Sơ Tranh lấy ra một chồng vé cho hắn: "Cho."
Trì Quy bị một chồng vé kia làm chấn động, hồi lâu sau mới nhận lấy: "Không phải chỉ có hai chúng ta thôi sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy cô đưa nhiều vé như vậy làm gì?"
Sơ Tranh hơi trầm mặc: "Cho anh xé chơi."
Trì Quy: "..."
Cô có tiền đốt đến hoảng rồi à!!
-
Kết quả chính là bởi vì Du Tử Tích trông thấy chồng vé kia, tưởng là ai trong ký túc xá cầm về, hỏi một vòng không ai nhận, cho nên trực tiếp phân phát.
Trong ký túc xá có người làm thêm ở bên ngoài, có đôi khi sẽ cầm về một ít vé tặng hoặc là vé nội bộ gì đó, tất cả mọi người đều chia nhau một phần, cùng đi chơi, Du Tử Tích cũng không nghĩ nhiều.
Cho nên hôm nay, cảnh Sơ Tranh trông thấy chính là Trì Quy mang theo thiên đoàn của hắn xuất hiện...
Trong thiên đoàn có người còn mang người nhà...
Dẫn đến đội ngũ khoảng chừng hơn mười mấy người.
Sơ Tranh ngược lại cũng không để ý, chỉ là Du Tử Tích rất đau thương.
Con mẹ nó chứ anh nói sớm sớm là đi hẹn hò với tiểu tỷ tỷ đi!!
Mình đã gây ra chuyện gì rồi đây!
Sai lầm sai lầm!
"Trì ca, vì sao anh không nói?" Du Tử Tích cảm thấy mình là một tội nhân.
Khi Trì Quy trở về, rõ ràng cậu còn chưa gọi người, vì sao hắn không ngăn cản mình phạm tội!
Trì Quy: "..."
"Vị này chính là?" Có người tò mò nhìn Sơ Tranh, dù sao không phải ai cũng biết Sơ Tranh.
"Tôi giới thiệu với mọi người một chút nhé, vị này chính là Hàng Sơ Tranh, là Trì ca nhà chúng ta... Ngao!"
Du Tử Tích kêu một tiếng, quay đầu đối đầu với ánh mắt Trì Quy, vội vàng đổi giọng: "Bạn bè tôi và Trì ca mới quen đấy."
Du Tử Tích lại giới thiệu cho Sơ Tranh biết những người cô chưa từng gặp.
Thái độ Sơ Tranh lãnh đạm, cũng không trò chuyện nhiều, những người khác cũng sẽ không nhiều chuyện hỏi thăm.
"Lát nữa em dẫn người đi vào trước, anh và Sơ Tranh đi sau nhé." Du Tử Tích kéo Trì Quy nói thì thầm.
"Không..."
Du Tử Tích không đợi Trì Quy nói chuyện, trực tiếp quay đầu, tác phong y chang hướng dẫn viên du lịch: "Chúng ta đi vào đi, đi đi đi!!"
"... Cần." Trì Quy bổ sung xong chữ còn lại.
"Cần cái gì?" Vừa rồi thẻ người tốt và Du Tử Tích nói thầm cái gì đó?
Trì Quy nghe thấy Sơ Tranh hỏi, lập tức thu tầm mắt lại, cười theo một cái: "Không có gì."
Sơ Tranh ra hiệu đội ngũ đã đi vào phía trước: "Đi vào không?"
"Ừ."
Hai người đi theo phía trước đến cửa xét vé.
Anh trai xét vé đại khái cho là bọn họ không cùng nhóm với đám người phía trước, cho nên cũng không phân bọn họ đến cùng một chỗ.
Sau khi tiến vào mật thất, Trì Quy lên tiếng: "Tôi cho bọn họ vé, cô không tức giận chứ?"
"Anh thích là tốt rồi." Dù sao tiền cũng đã bỏ ra, không dùng thì phí nha, chủ nghĩa xã hội dạy bảo chúng ta không thể lãng phí.
Giọng điệu không để tâm của Sơ Tranh, làm Trì Quy không phân rõ là cô thật sự không quan tâm, hay là tức giận quá mức...
"Cô từng chơi chưa?" Trì Quy nói sang chuyện khác.
"Chưa."
"... Tìm manh mối trước đi."
Gian phòng bây giờ bọn họ đang ở cực kỳ có phong cách thời quốc dân, lúc tiến vào, có nhân viên công tác phát cho bọn họ một quyển sổ nhỏ, phía trên có giới thiệu đơn giản về bối cảnh.
Thật sự rất đơn giản, chỉ có vài đoạn mà thôi.
Chính là nói có một cặp vợ chồng, mua một tòa nhà thời kì dân quốc, nhưng trong nhà luôn có âm thanh kì quái, không bao lâu sau đôi vợ chồng kia đã chết trong căn nhà này.
Âm thanh kì quái.
Từ sau khi bọn họ đi vào, gian phòng cực kỳ yên tĩnh, cũng không có âm thanh gì.
Nhưng sau khi họ xem hết giới thiệu bối cảnh, đột nhiên có tiếng vang rất nhỏ.
Âm thanh ấy vang lên rất đột ngột, tia sáng bốn phía dường như cũng trở nên tối xuống không ít.
Ánh sáng và âm thanh cấu tạo ra hoàn cảnh, cho người ta một loại cảm giác âm trầm.
Trì Quy nhìn về phía Sơ Tranh bên kia: "Nếu cô sợ hãi..."
Sơ Tranh đang lật xem một quyển sách trong hộc tủ, làm gì có nửa phần sợ hãi.
"Hả?"
Trì Quy lắc đầu: "Không có gì." Cô mà sợ cái gì, cô là người dám vào đêm hôm khuya khoắt chạy tới rừng cây nhỏ gặp người khác cơ mà.
Vừa rồi hắn vậy mà lại nghĩ, cô sẽ sợ hãi giống như các cô gái nhỏ?
Vì sao hắn lại có loại suy nghĩ ma quỷ này chứ?
Trì Quy tìm tới nơi phát ra âm thanh, phát hiện cần chìa khoá mới có thể mở ra.
"Cái này sao?" Trong lòng bàn tay Sơ Tranh có một cái chìa khóa.
Trì Quy: "Cô tìm thấy ở đâu?"
Sơ Tranh chỉ chỉ vài cuốn sách vừa rồi cô lật: "Mấy cuốn sách kia có vết tích xê dịch rất nghiêm trọng."
Trì Quy: "..."
Sau đó Trì Quy vừa tìm ra manh mối, Sơ Tranh rất nhanh có thể tìm được đạo cụ cần dùng, phối hợp không chê vào đâu được, rất nhanh liền phá giải được mật thất thứ nhất.
Trì Quy: "..."
Có chút bị đả kích, không muốn chơi nữa.
Nhưng mà đã vào, nếu không phá giải được mật thất sau cùng, thì cũng chỉ có thể đợi đến thời gian, đợi nhân viên công tác tới cứu người.
Ngồi chờ còn lúng túng hơn, cho nên vẫn cứ giải mã đi.
Toàn bộ câu chuyện dần dần bày biện ra, rất cẩu huyết.
Ý tứ đại khái chính là: Đôi vợ chồng kia, người nam ngoại tình, muốn hợp mưu với tiểu tam giết chết chính thất. Chính thất bị giày vò đến sống không bằng chết, nhưng mà đến cuối cùng mới phát hiện chính thất đang giả vờ.
Cuối cùng kẻ chết thật ra là tiểu tam và người nam, chính thất ôm tiền bọn họ đã chuẩn bị xong chạy mất.
"Chúc mừng hai vị qua cửa thành công, phá vỡ kỷ lục thời gian qua cửa nhanh nhất! Tiếp theo sẽ có nhân viên công tác tới tặng quà." Trong loa phát thanh vang lên thông báo qua cửa.
"Cô rất lợi hại." Trì Quy chân tình khen một câu.
"Cảm ơn." Chút bản lĩnh này vẫn có! Nhưng thẻ người tốt khen ta... Có phải ta nên đáp lại không?"Anh cũng rất lợi hại."
Trì Quy cười cười: "Căn bản là cô tìm được đạo cụ mấu chốt, tôi chỉ nói manh mối mà thôi, những manh mối kia chính cô cũng có thể phát hiện ra. Người lợi hại chính là cô."
Sơ Tranh: "Tôi lợi hại là được, có thể bảo vệ anh."
Trì Quy: "???"
Vì sao cô lại muốn bảo vệ mình?
Trì Quy không biết mình có chỗ nào biểu hiện giống như cần được bảo vệ, hắn có chút mê man.
Cửa ra ngoài đã mở ra, Trì Quy vội vàng nói: "Đi ra ngoài trước đi." Còn nói thêm nữa, ai biết cô sẽ nói ra thứ gì nữa.
"Ồ."
Hai người cách cửa một khoảng, Trì Quy đi trước một bước, Sơ Tranh đi theo phía sau.
Cạch!
Đèn trong phòng đồng thời tắt đi, bốn phía lâm vào trong bóng tối giơ tay không thấy được năm ngón.
Trì Quy vốn muốn quay người, dưới chân không biết sao lại trượt, thân thể mất đi cân bằng, đụng vào Sơ Tranh ở đằng sau.
Ầm ——
Không biết thứ gì đập xuống đất.
Trong bóng tối, Trì Quy cảm nhận được hơi thở không thuộc về mình xâm nhập mà đến, lúc ban đầu thanh thanh nhạt nhạt, giống như mây bay cuối chân trời đột nhiên rơi xuống, làm cho người ta không phân rõ hiện thực và mộng cảnh.
Nhưng rất nhanh hơi thở kia trở nên cường thế ngang ngược, mây bay biến thành biển lớn giận dữ ngập trời, nhấc lên cuồng phong tựa như muốn nuốt chửng cả người hắn.
Bên tai Trì Quy có tiếng vang do thứ gì đó bị đụng rơi, đập xuống đất tạo thành, cũng có tiếng tim đập không theo khống chế, đập thình thịch thật mạnh của hắn, thậm chí là tiếng huyết dịch chảy qua...