➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mẹ Nhan đương nhiên không dám làm chủ, bà hơi sợ cô con gái này, chuyện của cô, một chữ cũng không dám nói.
Đương nhiên trước kia Đỗ Hạ bọn họ cũng không dám nói, nhưng thái độ của Đỗ Hạ đối với bọn họ...
Mẹ Nhan nắm tay, sắc mặt khó xử do dự: "Con gái, con xem..."
"Đỗ phu nhân, trước đó ở cổng trường học, tôi cho rằng tôi đã nói đủ rõ ràng rồi." Sơ Tranh mở miệng, vẫn là ngữ điệu lãnh lãnh đạm đạm không có chập trùng gì.
Điểm chú ý của Đỗ phu nhân lại nằm ở câu xưng hô đầu tiên: "Cháu gọi cô là gì?"
"Đỗ phu nhân."
Sắc mặt Đỗ phu nhân rõ ràng trở nên rất kém.
Tốt xấu gì bà ta cũng nuôi cô nhiều năm như thế?
Cho dù bây giờ đổi lại thân phận, không gọi bà ta một tiếng mẹ, thì dù thế nào cũng phải gọi một tiếng cô chứ?
Giờ lại gọi mình là Đỗ phu nhân!
Đỗ phu nhân tức giận không nhẹ, bà ta hừ nhẹ một tiếng, quét mắt nhìn căn phòng cũ nát này một vòng: "Các người muốn bao nhiêu tiền? 2 vạn đủ chưa!?"
Mẹ Nhan hơi trừng lớn mắt, không phải kinh ngạc với số tiền này, mà là bởi vì Đỗ phu nhân nói ra những lời này.
"Bà nhìn từ chỗ nào mà thấy tôi thiếu tiền?" Người nói chuyện chính là Sơ Tranh.
"Sơ Tranh, cháu đừng làm quá tuyệt, nếu không phải tôi nhìn vào phần tình cảm trước kia, thì bây giờ tôi sẽ không tâm bình khí hòa ngồi ở chỗ này như thế đâu."
"Bà có thể đi." Ngay bây giờ lập tức lập tức, mượt mà cút ra ngoài, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
"..." Đỗ phu nhân khó nhịn lửa giận, bà ta đã lui bước như thế, cô còn không chịu nhượng bộ.
Dưới cơn giận, Đỗ phu nhân cũng không thèm lựa lời nói: "Sơ Tranh, thái độ bây giờ của cháu là gì, trước kia tôi dạy cháu thế nào, cháu vừa về đây mấy ngày đã quên sạch? Dù sao cháu cũng là do Đỗ gia bồi dưỡng ra được, về tới đây, liền biến về nguyên dạng rồi? Quả nhiên là..."
Đỗ phu nhân dừng lại, không nói tiếp.
Sơ Tranh cũng có chút tò mò: "Quả nhiên là cái gì?"
Đỗ phu nhân không tiếp lời này, mà hơi hất cằm lên: "5 vạn tệ, chuyện này coi như xong."
Đỗ phu nhân không nói, Sơ Tranh cũng có thể đoán được bà ta muốn nói gì.
Quả nhiên là có loại mẹ gì, thì sẽ có loại con gái ấy, vân vân...
Lời này dùng ở chỗ mẹ Nhan và Sơ Tranh có thích hợp hay không thì không biết, nhưng dùng trên người Đỗ phu nhân và Đỗ Hạ ngược lại rất phù hợp.
Sơ Tranh rủ lông mi xuống, ngăn trở ánh sáng lạnh trong đáy mắt cô: "Việc này không tính được."
Đỗ phu nhân đập bàn: "Cháu đừng nên quá đáng!"
Mẹ Nhan bị giật mình, Sơ Tranh hờ hững: "Bà có thể làm gì tôi?"
Giọng nói kia rất bình tĩnh, nhưng rơi vào trong tai Đỗ phu nhân, lại giống như khiêu khích vậy.
【 Tiểu tỷ tỷ!! Quá phận! Bà ta còn dám nhục nhã cô! Nhanh, lấy tiền đập bà ta!! 】 Vương Giả ngồi không yên.
Sơ Tranh: "..."
Không muốn!
Ta có thể đánh bà ta!
【... Cô có nhân tính không, tốt xấu gì người ta cũng là người nuôi thân thể này của cô mười mấy năm đấy!! 】
Sơ Tranh rất không phục.
Mi cũng đã nói, bà ta nuôi chính là thân thể ta dùng, có quan hệ gì với ta.
Nhan Sơ Tranh cũng mất rồi.
【... 】
Ký chủ nhà nó vẫn luôn phân chia rõ ràng, nguyên chủ là nguyên chủ, cô là cô, xưa nay sẽ không nhập làm một.
Vương Giả còn đang thất thần, chưa kịp phát nhiệm vụ ra ngoài, bên kia Đỗ phu nhân đã bị Sơ Tranh đuổi ra khỏi cửa.
Đi nhanh lên!
Nếu ngươi không đi Vương bát đản sẽ muốn ta dùng tiền đập ngươi.
Lúc này trên hành lang đều là người, ở trước mặt nhiều người như vậy, Đỗ phu nhân không định náo, sắc mặt tái xanh rời đi.
-
Đàm phán thất bại, sau đó ngay cả mặt Sơ Tranh Đỗ phu nhân cũng không thấy được.
Thứ hai, Đỗ Hạ chỉ có thể nhắm mắt lên sân khấu làm sáng tỏ, thuận tiện làm kiểm điểm.
Ngay từ đầu bạn học phía dưới còn tưởng mình nghe lầm.
Tận đến cuối cùng Đỗ Hạ xin lỗi Sơ Tranh, những học sinh này mới lấy lại tinh thần.
Đỗ Hạ thật sự đang xin lỗi Sơ Tranh...
Không phải bọn họ nghe lầm.
Cái topic thảo luận kia, đều là Đỗ Hạ hồ biên loạn tạo.
Lúc đầu bởi vì chuyện trao đổi thân phận, mọi người rất đồng tình với Đỗ Hạ.
Bây giờ lại nói cho bọn họ biết, việc này là do một tay Đỗ Hạ trù hoạch, cố ý để bọn họ hiểu lầm Sơ Tranh...
Vậy khoảng thời gian này bọn họ chỉ vào Sơ Tranh mắng là chuyện gì?
Hơn nữa trước đó không phải có người trông thấy cô đang viết kiểm điểm sao?!
"Đỗ Hạ trước kia cũng không phải người tốt lành gì, cô ta làm ra chuyện như vậy cũng không kỳ quái."
"Nhưng vì sao chứ, cô ta cũng đã đổi về rồi, sau này sẽ là công chúa nhỏ của Đỗ gia, sao còn muốn hãm hại Nhan Sơ Tranh như thế?"
"Ai biết..."
"Không nghĩ tới chân tướng chuyện này là như vậy."
"Trước đó chúng ta nói cô ấy như vậy, có phải là hơi quá đáng không?"
"Cô ấy có vẻ cũng không quan tâm..."
Phía dưới gì cũng nói được, ánh mắt rơi trên người Đỗ Hạ cũng khác nhau.
Đỗ Hạ chạy từ trên sân khấu xuống, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt mọi người.
Chủ nhiệm giáo dục cầm microphone: "Nhan Sơ Tranh, em cũng tới đi!"
Sơ Tranh: "..."
Đại lão chậm rãi đi ra khỏi lớp, lắc lư đến trên sân khấu, gương mặt lạnh lùng đứng vững, có chút khốc, lại có chút soái.
Đại lão lấy từ trong túi quần ra một tờ giấy, mở ra.
"Lãnh đạo trường học tôn kính..."
Giọng nói lạnh lùng xuyên qua microphone vang lên, người phía dưới trong nháy mắt vểnh tai lên.
Chuyện cô viết kiểm điểm quả nhiên là sự thật, chuyện này còn có đảo ngược gì nữa!!
Giọng nói của nữ sinh nhẹ nhàng, chậm rãi: "Đối với chuyện sau khi tan học, em không đi cổng trường, mà leo tường rời đi, em khắc sâu kiểm điểm..."
Đám người: "???"
Nếu như lúc này có thể trông thấy mưa đạn trong nội tâm học sinh toàn trường, vậy đại khái ký hiệu tung bay trong sân lúc này đều giống y nhau.
Cô kiểm điểm thứ gì vậy?
Sau khi tan học không đi cổng trường mà leo tường?
Vì sao đã ra về rồi, cô còn muốn leo tường hả!!
Chuyện này hoàn toàn không giống chuyện bọn họ muốn nghe!!
"Làm người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội, lần sau em nhất định sẽ không leo tường rời đi cùng một nơi, em khắc sâu ý thức được nơi mình leo tường rời đi là không đúng..."
Khi Sơ Tranh đọc mấy câu này, ngữ tốc nhanh hơn một chút, chủ nhiệm giáo dục nghe thấy phần kiểm điểm phía trước của Sơ Tranh vô cùng tốt, cho nên cũng không lắng nghe, chờ Sơ Tranh đọc xong liền cho cô xuống.
Trở lại trong đội ngũ, Hạ San liền lại gần: "Tiểu Sơ, đoạn cuối cùng cậu đọc là thật sao?"
Sơ Tranh giũ giấy kiểm điểm, đưa cho Hạ San.
Hạ San nhận lấy xem, trên giấy kiểm điểm với kiểu chữ giống như in ấn ra, thật đúng là viết như thế.
Phách lối đến không được.
"..."
May mà chủ nhiệm giáo dục không lắng nghe.
Chủ nhiệm giáo dục không lắng nghe, nhưng một ít học sinh phía dưới nghe thấy được.
"Đấy mà là kiểm điểm sao?"
"Cậu cũng nghe thấy à?"
"Đúng thế, nghe ý kia của cô ấy, lần sau còn muốn chuyển sang nơi khác leo."
"Ai, sao cô ấy không đi cổng trường?"
"..."
Cũng không phải trốn học, đang êm đẹp, cửa lớn không đi, leo tường làm gì chứ?
Vấn đề này, đại khái trừ Sơ Tranh, không ai có thể trả lời.
Hạ San cũng tò mò vấn đề này, sau khi hội nghị thường kỳ kết thúc, tiến đến bên người Sơ Tranh hỏi cô: "Vì sao cậu lại leo tường thế?"
Sơ Tranh lời ít mà ý nhiều: "Gần."
Đối với chuyện này, Sơ Tranh không có ý định nói tỉ mỉ.
Hạ San hỏi lại, cũng không hỏi ra được chuyện gì khác.
"Bạn học Nhan Sơ Tranh." Không biết chủ nhiệm giáo dục xuất hiện từ chỗ nào: "Nộp giấy kiểm điểm của em cho tôi."